Nghe thấy Mặc Trì Úy gọi mẹ mình một cách thản nhiên, trực tiếp như vậy, Đường Tâm Nhan vô cùng xấu hổ, cô bước đến phía trước anh, hàng lông mi dài run rẩy: “Anh …” Nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, dẫu sao thì sớm muộn gì cũng phải gặp, cho nên anh muốn gọi cứ để cho anh gọi thôi. Nghĩ đến đây, cô mím môi mỉm cười, nhìn Liễu Nguyệt, sắc mặt bà có vẻ không được tốt lắm: “Mẹ, đây là quà gặp mặt mà Trì Úy mang đến cho mẹ”.
Đường Tân Nham chưa kịp nói xong, Lưu Nguyệt vẫn luôn im lặng bỗng dưng mở miệng lạnh lùng nói: “Ném ra ngoài!”
Đường Tâm Nhan mở to mắt, cô không thể tin được ba chữ này lại là từ trong miệng mẹ cô nói ra.
Không khí trong phòng khách nhất thời ngưng trệ.
Đường Tâm Nhan liếc nhìn người đàn ông vẫn đang im lặng, giọng cô run run: “Mẹ, mẹ có thể bình phục sau ca mổ vì nhờ có Trì Úy, anh ấy đã giúp mẹ tìm bác sĩ phẫu thuật và bác sĩ tâm lý giỏi nhất. Mẹ có thể bình phục. Anh ấy và con đều rất vui mừng. Mặc dù, mẹ không được nhìn anh ấy lớn lên nhưng anh ấy chắc chắn không thua kém gì Phó Tư Thần. Sao mẹ lại như thế này chứ?”
Trong ấn tượng của cô, lúc bình thường mẹ cô luôn là một người phụ nữ dịu dàng, hiền thục, cô rất hiếm khi thấy bà không thích ai đó mà lời lẽ cay đắng như thế này.
Liễu Nguyệt nhìn Đường Tâm Nhan sắp khóc, bà vô cùng sửng sốt.
Kinh ngạc, lại không dám tin vào mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010743/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.