“Nếu cô không có nghĩ cách đoạt lấy chồng tôi, làm những chuyện xấu xa, bẩn thỉu này, thì người thế thân đó làm sao có cơ hội tiếp cận cô?”
“Cô che dấu ý đồ, vu oan cho chồng tôi, châm ngòi ly gián quan hệ của tôi với anh ấy, cô có nghĩ đến cảm nhận của tôi không. Cô chụp ảnh Kiều Phi Nhi, hãm hại cô ấy, lúc đó cô ấy bị chảy máu nhiều có thể dẫn tới chết người, cô có nghĩ tới cảm giác của cô ấy không. Cô hóa trang thành bộ dạng của tôi đi hại Kiều Phi Nhi, lúc Lục Tử Thâm suýt nữa thì bóp chết tôi, cô có coi tôi là bạn bè không.”
Đôi mắt Đường Tâm Nhan chứa đầy nước mắt, hơi nước làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ, đôi môi không ngừng run rẩy, nếu không để ý tình bạn này cô sẽ không đau khổ như vậy.
Dường như Diệp Nhiễm không nhìn thấy sự đau khổ của Đường Tâm Nhan, cô ta nở nụ cười, châm chọc nói: “Còn tôi thì sao? Tôi tìm ai để bù đắp những tổn thương tôi phải chịu. Nếu Mặc Trì Úy không đánh Trình Tử Thanh, Trình Tử Thanh làm sao lại tìm cơ hội trả thù. Anh ta không trả thù được các người thì lại quay ra làm hại tôi, buổi tối hôm đó thiếu chút nữa tôi đã bị anh ta giết hại.”
“Nếu tôi không chụp ảnh Kiều Phi Nhi cho anh ta, anh ta sẽ tiếp tục làm phiền tôi. Tôi không có bối cảnh, không có chồng làm chỗ dựa, tôi cũng sợ hãi chứ.”
“Đúng vậy, tôi muốn đoạt chồng cô là không đúng, nhưng thích một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010869/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.