“Chỉ là cái gì?” Mặc Trì Uý nheo nheo đôi mắt đen, mặt lạnh như tiền: “Đừng nói với tôi trong rượu có thuốc.”
Trì Chi Hành không ngờ là Mặc Trì Uý sẽ đoán đúng, cậu ta bị đọa từ trên ghế sô pha nhảy đứng xuống đất: “Anh tư, sao anh biết vậy?”
“Cậu bị điên à, tự bỏ thuốc trong rượu của mình?”
Trì Chi Hành còn chưa nói gì thì Lục Tử Thâm nằm trên sô pha đã tiếp lời: “Người phụ nữ mà cậu ta mến mộ trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm đã quay về An Thành, nhưng người ta đã có chồng sắp cưới, cậu ta không quên được cô ta, lại không chạm vào người phụ nữ khác được, vì vậy nên mới tự mình dùng loại thuốc mạnh này, đến phụ nữ cậu ta cũng chuẩn bị cả rồi, nhưng cái thuốc mạnh này lại bị anh tư anh uống mất!”
Mặc Trì Uý cau mặt cau mày: “Sao không nói sớm?”
Trì Chi Hành nhún vai, vẻ mặt oan ức: “Em cũng muốn nói mà, nhưng anh uống nhanh như vậy, khiến em đến cơ hội ngăn cản anh lại cũng không có. Có điều, anh tư anh uống rồi cũng không sao, dù sao thì bây giờ anh cũng đã có vợ rồi mà.”
Mặc Trì Uý đã đồng ý với Đường Tâm Nhan tối nay không động đến cô, nhưng bây giờ…
“Anh tư, sao anh lại có biểu cảm này? Không lẽ nào từ lúc kết hôn đến bây giờ mà anh vẫn chưa chạm vào Đường Tâm Nhan à?” Dáng vẻ nhiều chuyện của Trì Chi Hành: “Có vợ hiền như hoa như ngọc ở nhà, tại sao anh lại không lên? Không phải là anh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010882/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.