Lần này chuông điện thoại cũng vang lên rất lâu, ngay khi cô đang nghĩ rằng sẽ không có người nào nghe máy thì lại có một giọng mũi của đàn ông, trầm thấp khàn khàn mang theo một ít mệt mỏi vang lên bên tai cô: “Bà chủ Mặc?”
Rõ ràng buổi trưa hai người vẫn còn dính nhau như sam, nhưng trong nháy mắt khi nghe thấy giọng anh thì mũi cô vẫn có hơi chua xót.
Cuối cùng cô cũng được trải nghiệm cái gọi là “Một ngày không gặp như cách ba thu rồi”.
Cô và anh vẫn chưa tới một ngày không gặp nhau mà!
Đường Tâm Nhan mím môi, cô nhìn chiếc xe bảo mẫu mới tinh, mọi trang bị trong xe đều đầy đủ như một phòng trọ riêng, giọng nói có hơi nức nở nói: “Em đã thấy xe anh tặng rồi, cảm ơn anh.”
“Khách sạn ở chỗ hai ngày nay em quay cảnh đêm rất khó tìm, em quay phim xong thì liền trực tiếp nghỉ ngơi trên xe luôn đi.”
“Được.”
Sau khi chấm dứt cuộc nói chuyện, Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang dần tối xuống trong chốc lát.
Không biết có phải là cô cảm giác sai rồi không, nhưng cô cảm thấy tâm trạng của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại hình như không được tốt cho lắm.
Là bởi vì trong công việc xuất hiện vấn đề gì khó giải quyết sao?
Đường Tâm Nhan cắn cắn môi, cô lại gửi cho anh một mẩu tin nhắn nữa: “Chồng à, anh vui lên một chút, không có khó khăn nào không thể vượt qua cả.” Phía sau dòng tin nhắn cô còn gửi thêm một cái icon
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010890/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.