Mặc Trì Úy không để ý đến vẻ mặt chờ mong nhìn anh của Diệp Nhiễm, con ngươi sâu thẳm của anh nhìn Đường Tâm Nhan: “Em chưa ăn cơm trưa?”
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.
“Anh dẫn em đi bên ngoài ăn.”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Đợi lát nữa em còn muốn hỏi bác sĩ James chuyện giải phẫu của mẹ, hơn nữa…” Cô nhìn về hướng sắc mặt rõ ràng ảm đạm không ít của Diệp Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm đã đặc biệt làm cơm rồi, chúng ta cũng không cần phải đi ra ngoài lãng phí tiền nữa!”
Mặc Trì Úy không có miễn cưỡng cô nhưng anh cũng không ăn cơm Diệp Nhiễm làm.
Tiêu Dực giúp mẹ Đường làm xong kiểm tra, nhìn xong bệnh án báo cáo của bà, anh ta và y tá trưởng mở một cuộc họp, quyết định thời gian phẫu thuật là vào ngày mai, bởi vì bệnh tình của mẹ Đường không có khả năng kéo dài nữa.
Nghe được mẹ mình ngày mai sẽ được phẫu thuật, hơn nữa xác xuất thành công chiếm hơn năm phần thì Đường Tâm Nhan vui vẻ không thôi, kéo tay của Tiêu Dực, viền mắt rưng rưng kích động nói: “Bác sĩ James, thực sự rất cảm ơn anh, chờ sau khi mẹ tôi giải phẫu thành công, tôi mời anh ăn cơm!”
Mặc Trì Úy đi ra ngoài nhận điện thoại, vừa trở về phòng bệnh thì liền nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang cầm tay của Tiêu Dực.
Biết rõ cô không có ý tứ gì khác, chỉ là người thân bệnh nhân cảm kích bác sĩ nhưng anh vẫn cảm thấy cực kỳ gai mắt.
Tầm nhìn lạnh lẽo rơi vào trên tay của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010975/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.