Sau khi Đường Tâm Nhan về đến phòng khách sạn, cô mang đồ ngủ của mình vào phòng tắm. Đứng dưới vòi hoa sen, những giọt nước ấm áp chảy từ gương mặt thanh tú xuống cổ và bả xinh đẹp, làn da trắng nõn mềm mại như trứng gà bóc còn đọng lại hơi sương ánh lên một lớp màu hồng nhạt, vừa mờ ảo vừa quyến rũ. Kính phòng tắm được làm mờ, đứng trong phòng có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của người ở bên trong. Sau khi Diệp Nhiễm đi mua đồ ăn khuya về, thấy Đường Tâm Nhan còn đang tắm, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
Mười phút sau, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng tắm, Diệp Nhiễm mở hộp đồ ăn rồi đưa đũa cho cô:
– Đều là đồ ăn vặt cậu thích đó.
Đường Tâm Nhan cười gật đầu:
– Cám ơn.
Diệp Nhiễm ngồi đối diện với Đường Tâm Nhan, hai tay chống má, ngập ngừng nhìn cô:
– Tâm Nhan này…
Đường Tâm Nhan cắn một miếng cá viên, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn:
– Chuyện gì vậy?
– Mình thấy ông chủ Mặc đứng cùng người phụ nữ quyến rũ kia ở lối vào của khách sạn. Bọn họ nhìn thân mật lắm.
Đường Tâm Nham hờ hững “ừm” một tiếng, nụ cười trên khóe miệng có hơi cứng nhắc:
– Mình cũng thấy rồi.
Kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng lại, Đường Tâm Nhan lại tiếp tục cúi đầu ăn:
– Từ giờ trở đi đừng nhắc tới anh ta nữa.
Diệp Nhiễm cẩn thận quan sát Đường Tâm Nhan, thấy cô không có phản ứng gì nhiều, cô liền nở một nụ cười:
– Tâm Nhan của chúng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1011096/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.