Nhìn thấy Phó Tư Thần đi về phía phòng khách, trái tim Đường Tâm Nhan run lên.
Nếu hắn phát hiện ra Mặc Trần Úy, thì cô thật sự rơi vào tình huống tình ngay lý gian rồi.
Đường Tâm Nhan cắn đôi môi ửng hồng, cô nín thở, không lên tiếng yêu cầu Phó Tư Thần dừng lại.
Phó Tư Thần bật công tắc đèn liền phát hiện đèn không mở được, anh ta cau mày nói: “Có chuyện gì thế?”
Đường Tâm Nhan lạnh nhạt trả lời: “Lúc tôi đang tắm thì mất điện rồi.” Một câu nói thôi đã giải thích được tại sao cô ra mở cửa lâu như vậy.
Phó Tư Thần bán tín bán nghi, đôi chân mảnh khảnh tiếp tục bước vào phòng ngủ, mở cửa, vào trong mở của tủ quần áo ra xem, thấy bên trong không có người, lại đi về phía phòng sách.
Trong khoảnh khắc, trái tim Đường Tâm Nhan như sắp nhảy ra ngoài.
Những ngón tay xuôi bên người bắt đầu nắm chặt lại đầy lo lắng.
Nhìn thấy Phó Tư Thần nắm lấy tay nắm cửa, Đường Tâm Nhan đang định bước tới thì một giọng nói ngọt ngào truyền đến, “Anh yêu à, mau nghe máy đi, nhanh nghe máy đi…”
Đường Tâm Nhan nhận ra đó là nhạc chuông cài đặt riêng trên điện thoại của Phó Tư Thần.
Giọng nói ấy chính là của Đường Vũ Nhu.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nhếch cười chế giễu.
Chỉ có Đường Vũ Nhu mới có thể tạo ra thứ nhạc chuông điện thoại khiến người khác nổi da gà này.
Đây là khác biệt căn bản giữa Đường Vũ Nhu và cô.
Phó Tư Thần trượt nút trả lời, áp lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1011185/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.