Đường Tâm Nhan từ từ ngẩng mặt, áp chế nước mắt suýt chực trào rơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phó Tư Thần, “Nếu tôi không nói thì sao?”
Cô vừa dứt lời, anh ta càng siết mạnh hơn nữa. Cô đau đến nhíu mày, khuôn mặt nhỏ vốn đã nhợt nhạt nay càng thêm trắng bệch.
Nhưng cô không chịu thua, càng sẽ không khuất phục. Lờ mờ nhìn thấy nét u ám trên khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, lòng cô quặn đau.
Người đàn ông đã từng luôn miệng nói yêu cô, nguyện bảo vệ cô suốt một đời thật sự đã biến mất rồi.
Anh ta vừa về tới, chưa hỏi rõ đầu đuôi, mặc kệ vết thương trên trán cũng như cơ thể nóng sốt của cô đã bắt cô xin lỗi hai người kia!
Haiz ——
Đàn ông đều bạc tình đến vậy à?
Đường Tâm Nhan mím chặt môi, đè nén cơn sóng cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, cô không muốn bọn họ thấy được sự yếu đuối của mình.
Phó Tư Thần tự biết mình dùng lực mạnh đến mức nào, nếu đổi lại là cô gái khác chắc đã khóc lóc xin lỗi từ lâu rồi, nhưng cô thì không vậy.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy lạnh lẽo và kiêu hãnh, biểu cảm đó như đang muốn nói rằng, dù có bóp chết cô, cô cũng sẽ không nói xin lỗi.
Cô luôn như vậy, sự bướng bỉnh của cô rất dễ khiến người khác điên tiết.
Bốn mắt nhìn nhau gần năm phút, cuối cùng Phó Tư Thần đành chịu thua. Anh ta buông cổ tay cô ra, ánh mắt sắc lạnh nói: “Đường Tâm Nhan, cô muốn ly hôn đúng không? Đợi cha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1011214/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.