Nhìn bóng lưng Giang Na Nhi và Ninh Phù hốt hoảng bỏ chạy, trong lòng Đường Tâm Nhan vô cùng kinh ngạc.
Trông hắn ta bề ngoài khôi ngô cao quý nhưng bên trong lại là kiểu tàn bạo máu lạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm bẻ gãy cổ tay của một cô gái như không. Tuy cô không thông cảm gì cho Ninh Phù nhưng lại thấy sợ hắn thêm vài phần. Khi nãy cô hắt rượu lên người hắn, hắn sẽ không bẻ gãy cổ tay cô chứ?
Đường Tâm Nhan lặng lẽ giấu tay ra sau lưng, mi mắt cô rũ xuống, lùi về sau không chút tiếng động, muốn nhân cơ hội hắn ta không chú ý mà bỏ chạy.
Vừa lùi hai bước, người đàn ông không thèm để ý cô từ nãy đến giờ mắt hơi híp lại nhìn sang cô. Đường Tâm Nhan giật bắn mình.
Tuy hắn chỉ đứng đó nhìn cô không làm gì, nhưng khí thế bức người kia đủ khiến người khác thấy khiếp sợ. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Đường Tâm Nhan không dám đụng đến hắn nữa, cô bặm bặm môi, giọng mềm mại nói: “Anh này, là anh không tôn trọng tôi trước nên tôi mới hắt rượu lên anh, hai chúng ta coi như hòa có được không?”
Người đàn ông này quá nguy hiểm, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, từ giờ trở đi không dính dáng gì nữa.
Mặc Trì Úy ném chiếc khăn tay xuống đất, đút tay vào túi quần trái, lạnh lùng nhìn Đường Tâm Nhan, “Đi theo tôi”.
Đường Tâm Nhan đơ người. Mặc Trì Úy đi về trước hai bước, thấy Đường Tâm Nhan vẫn đứng yên chỗ cũ, hắn chau mày, “Không muốn?”.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1011232/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.