Thần Quang vội vàng làm xong cơm rồi bưng lên, nhưng phòng chính lại không có người.Thần Quang ra ngoài sân, nghe bên phòng phía tây có tiếng động nên sang xem.
Thì ra là Tiêu Cửu Phong đang dọn dẹp ở đây.Phòng phía tây này cũng có giường, nhưng trên giường đổ đầy mấy thứ dụng cụ linh tinh, còn có một số đồ đoán không ra nó là cái gì.
Phía trên bám một tầng bụi dày, chưa kể còn có cả mạng nhện nữa.“Anh đang làm gì vậy?”“Dọn dẹp.”Thần Quang cũng không hỏi tiếp, định lên phía trước dọn dẹp giúp.“Cơm nấu xong rồi à?”“Ừ.”“Thế ăn cơm trước đã.”“Ừm.”Thế là hai người qua phòng chính chuẩn bị ăn cơm, Tiêu Cửu Phong bưng bát lên nhìn, lập tức cau mày, ngước mắt nhìn về phía Thần Quang.Thần Quang cẩn thận từng li từng tí giải thích: “Gạo không còn nhiều lắm, ăn tiết kiệm một chút đi.”Vẻ mặt Tiêu Cửu Phong lập tức khó coi: “Không cần.”Thần Quang buông bát xuống, đếm đầu ngón tay tính toán cho anh nghe: “Bây giờ, chúng ta không phải ăn một người mà là hai người đó.
Tôi ăn từng này gạo vẫn được, nhưng nếu theo cách ăn của anh, chỉ có thể duy trì hơn mười ngày thôi.
Bây giờ lúa mì vẫn còn xanh, với thời gian hơn mười ngày số lương thực nhất định không trụ nổi đến ngày gặt lúa, xem như vừa lúc gặt lúa đi, cũng không thể ăn liền! Đó là lúa mì đấy, lúa mì xay thành bột trắng tôi ăn cũng không nổi, chỉ có thể đổi thành lương khô.”Thần Quang tính đi tính lại, cuối cùng rút ra kết luận: “Chúng ta phải tiết kiệm một chút, nếu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-o-thap-nien-70/58056/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.