Hứa Tĩnh Hàm, bị người khác khinh thường như vậy, bị người ta đuổi đi rất xấu hổ, rất đau khổ đúng không? Tại sao, tại sao tình nguyện sống những ngày như vậy mà không chịu bỏ đứa bé quay về phục hôn cùng anh? Anh thật sự không đáng một đồng? Cộng thêm biệt thự kia, cộng thêm thân phận cao quý, cuộc sống xa hoa, cũng không bằng một Hạ Ánh Hi sao?Hắn không thiếu đàn bà, thật sự không thiếu.
Người phụ nữ như vậy hắn cũng không cần, bây giờ hắn chỉ muốn lấy lại đứa con của mình, chỉ làm chuyện con cháu Ngôn gia nên làm.
Ngôn Lạc Quân ở trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại.Bạch Ngưng cúi đầu, cắn đôi môi sắp rỉ ra máu.Nhìn cô, Hạ Ánh Hi suýt chút nữa kϊƈɦ động ôm cô vào lòng, kiên quyết nói cho cô biết: Anh vĩnh viễn sẽ không bỏ em, vĩnh viễn sẽ không để em cô đơn!Nhưng anh biết làm vậy rất có lỗi với cô.
Nếu như anh coi cô như Bạch Ngưng, nếu như anh chỉ muốn tìm kiếm bóng dáng Bạch Ngưng trêи người cô, anh nghĩ cô không cần loại tình cảm thế thân đó."Xin lỗi." Cô nói."Không sao đâu, ăn cơm đi." Hạ Ánh Hi kéo cô ngồi xuống.Cô ngồi xuống, chiếc đũa cắm trong bát nhưng dường như không gắp nổi cơm.Hạ Ánh Hi nói: "Đừng để ba mẹ tôi ảnh hưởng đến cô, được không?"Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu.Muốn có tôn nghiêm của mình trước mặt Ngôn Lạc Quân, cái giá là cô không thể mở miệng nói với Hạ Ánh Hi, nói với cha mẹ Hạ Ánh Hi là: Tôi không cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nho-cua-tong-tai/2475366/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.