Sáng hôm sau, Tiền Nguyên vội vã gõ cửa Thượng Quan Sở.
Trong con mắt Tiền Nguyên đều là tơ máu, nhìn Thượng Quan Sở nói: “Bọn cướp gọi điện thoại đến, nói hôm nay không thấy các người đến sơn trang Dương Danh, bọn họ sẽ giết con tin.”
"Chúng ta xuất phát." Diệp Thanh Linh một thân trang phục phụ nữ có thai đi ra, thần sắc thập phần bình tĩnh.
Thượng Quan Sở sợ gặp chuyện không may, dẫn theo mấy chục anh em cùng nhau đi đến, đoàn người hơn mười chiếc xe, đội hình tương đối hùng hậu.
Chạy ba giờ xe mới đến sơn trang Dương Danh, trong sơn trang cũng không có đặc biệt, chỉ là gia đình nông dân bình thường, người đến đó chơi cũng rất ít. Bọn họ vừa đến, vốn không có nhìn thấy một ai giống như bọn cướp, chỉ có người phục vụ đi ra đón chào.
Bình tĩnh như vậy khiến tâm lí Thượng Quan Sở cảm thấy bất an. Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng cầm tay hắn, nói: "Không có gì."
"Ừ!" Thượng Quan Sở cười nhẹ, dắt Diệp Thanh Linh tiến vào sơn trang Dương Danh. Người phục vụ rất nhiệt tình rót trà cho bọn họ, còn hỏi bọn họ có cần gì không, mặt khác còn giới thiệu thắng cảnh có thế tham quan ở núi Dương Danh. Bởi vì khát nước, Diệp Thanh Linh tùy ý bưng trà lên uống hai ngụm, nhận được từ người phục vụ sơn trang chuẩn bị mang đến.
Di động Tiền Nguyên lại vang lên, tất nhiên là thanh âm Mễ Lam Nhi, "Tiền Nguyên, em không sao, bọn họ không biết vì sao, thả em đi."
"Em đang ở đâu?" Tiền Nguyên nghe xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/879026/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.