Mộ An An vô tình nghe thấy Trần Hoa đang nói chuyện điện thoại ngoài ban công.
Mặc dù không hiểu nội dung, nhưng cô có thể lờ mờ nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Trần Hoa, vì vậy không chọn cách đi ra ngoài ban công mà chỉ tắt âm thanh.
Sau một thời gian, cô nhận được WeChat của Trần Hoa.
Hoa Hoa: An An, cậu đang ở đâu?
Mộ An An: Tôi đang ở bên ngoài mua đồ, cậu về rồi à? Cậu trực tiếp lên lớp học và đợi tôi.
Hoa Hoa: Ừm, cũng được.
Sau khi gửi tin nhắn WeChat xong, Mộ An An nghe thấy một số tiếng động nhỏ trong ký túc xá, cuối cùng là tiếng cửa đóng lại.
Đảm bảo rằng Trần Hoa đã rời đi, cô mới bước ra khỏi ban công.
Lúc rời đi, cô mới nhớ ra Trần Hoa đã rủ cố đi phố cổ.
Mộ An An gửi một tin nhắn cho Tông Chính Ngự.
Mộ An An: Thất gia, buổi tối cháu sẽ cùng Hoa Hoa đi mua sắm, lát nữa sẽ trở về, yêu chú, moaw moaw?
Tông Chính Ngự: Ừm.
Hồi đáp tin nhắn trong vài giây, khiến Mộ An An cảm thấy hơi ngọt ngào.
Mặc dù câu trả lời là trực tiếp và thờ ơ.
4 giò 30 phút chiều, khóa huấn luyện của bệnh viện tâm thần Lam Thiên kết thúc, Mộ An An và Trần Hoa cùng nhau đi dạo phó cổ.
Phố cổ, là một con phố rất đặc biệt ở Giang Thành.
Từ thời cổ đại, cỏ thể giữ nguyên phong cách kiến trúc của thế hệ trước.
Lưu lượng hành khách trên đường phố không nhiều, cửa hàng nhỏ rất nhiều, có rất nhiều đồ chơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nuoi-tu-be-dai-thuc-xin-dung-voi/958667/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.