Mộ An An không dám nhìn chằm chằm vào Tông Chính Ngự.
Liền lén nhìn một cái, rồi cúi đầu ăn cơm, giả bộ như thuận miệng nhắc tới chủ đề.
Mùi vị của thức ăn là gì, cô đều không thể cảm nhận được.
Không khí phòng ăn đột nhiên lắng xuống.
Mộ An An chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, cùng với âm thanh đổ mò hôi một cách lo lắng.
Cô rất mong chờ câu trả lời của Tông Chính Ngự, nhưng cũng rất sợ hãi.
Nhưng Thát gia, vẫn trì trệ chưa mở miệng.
Cuối cùng, một hồi chuông điện thoại vang lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Nói.
”
Tông Chính Ngự trả lời điện thoại, đứng dậy và rời khỏi nhà ăn.
Mộ An An thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó không khỏi có chút mát mát.
Cô rất muốn biết câu trả lời.
Sẽ ủng hộ, cô vẫn sẽ kiên trì thích anh sao?
Tuy có tiếc nuối và mất mát, nhưng Mộ An An cũng rất nhanh thu lại cảm xúc.
Đề tài này đã kết thúc, trước mắt không thể tiếp tục hỏi nữa.
Mộ An An cụp mắt xuống, lặng lẽ ăn.
Cô vẫn không để ý, Tông Chính Ngự vốn đi ra khỏi nhà ăn, đứng ở cửa sổ kiểu Pháp nghe điện thoại công việc, mấy lần ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Mộ An An đang lặng lẽ ăn cơm.
Trong đầu anh đều hiện lên câu hỏi vừa rồi của Mộ An An.
Cô nói, nếu như cô vô cùng thích một người, liệu anh có ủng hộ không!
Sẽ không, cũng sẽ không để cô rời khỏi Ngự Viên Loan, trong lòng chứa đựng người khác.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nuoi-tu-be-dai-thuc-xin-dung-voi/958756/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.