“Phải” – Bác sĩ Cố gật đầu, sau đó còn nói: “Thất gia có lẽ sẽ không đồng ý với việc cô chuyển ra khỏi
Ngự Viên Loan.
“Tôi có cách.
” – Mộ An An cười giảo hoạt.
Thất gia mặc dù độc đoán, có nhiều quy tắc nhưng đối với Mộ An An căn bản là không có nguyên tắc.
Điểm này, bác sĩ cố xác thực.
Hắn cũng không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần rồi, Thất gia bởi vì Mộ An An mà từ bỏ nguyên tắc.
“Nhưng tôi không thể chịu nổi.
” – Mộ An An bất lực thở dài.
Cô không thể rời khỏi Tông Chính Ngự.
Hai ngày không gặp, nghĩ đã muốn nổi điên rồi.
Nếu thực sự được chuyển ra ngoài, vậy không phải vài ngày không gặp Tông Chính Ngự, mà là dài đến một tháng, hai tháng.
Chỉ có kéo dài thời gian, mới có thể khiến Tông Chính Ngự nhìn cô một lần nữa.
Mộ An An thở dài dựa vào lưng ghế.
“Cô có thể thử trước xem, một cách khác có thể ngăn Thất gia đối xử với cô như một đứa trẻ.
Có rất nhiều
cách, dọn ra ngoài không nhất thiết là cách duy nhất.
” – Bác sĩ cố khuyên bảo.
Mộ An An lắc đầu: “Dọn ra ngoài, và giữ khoảng cách với Thất gia là cách tốt nhất.
Tôi muốn có được người đàn ông này, nhất định phải tàn nhẫn.
”
Bác sĩ Cố không nói nữa.
Hắn rất hiểu Mộ An An, bản thân tàn nhẫn thì nhất định sẽ rất tàn nhẫn.
Mộ An An ngẩng đầu nhìn trần nhà, cả hai đều không nói chuyện, căn phòng lập tức trở nên im lặng, ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nuoi-tu-be-dai-thuc-xin-dung-voi/958867/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.