Mặc Mặc đợi một hồi, lúc này mới
chậm rãi quay đầu lại, nhìn Mộ An An đang ngồi ở bên cạnh.
Cô ấy không nói gì, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, rồi nước mắt liền rơi lã chã.
Mộ An An ấy khăn giấy lau nước mắt cho Mặc Mặc: “Sao em lại khóc?”
“Em xin lỗi.
” – Mặc Mặc nói: “Em không có thực hiện lời hứa, đợi quà của chị vào ngày hôm sau.
”
“Vậy cũng vừa vặn, chị cũng chưa có làm xong.
” – Mộ An An thoải mái nói: “Chị đoán là đợi khi
em xuất viện, thì chị mới có thể làm xong.
”
“Mẹ em nói, vì chuyện này mà chị đã chịu rất nhiều thương tổn, em xin lỗi.
” – Mặc Mặc cúi đầu, vẻ mặt áy náy, nhìn vào vết thương trên cổ tay mình.
Mộ An An nhún vai: “Đều qua rồi, cũng không có tổn hại gì.
”
Cô đè thấp mũ xuống, che đi vết thương ở trên trán, sau đó vỗ vai Mặc Mặc: “Việc quan trọng nhất bây giờ đó chính là em phải dưỡng bệnh cho tốt, sau đó quay trở về tiếp nhận trị liệu.
”
Mặc Mặc không có trả lời, một lúc sau mới thận trọng nói: “Em quay về rồi, chị vẫn là bác sĩ của em sao?”
Vấn đề này, Mộ An An có chút trả lời không được.
Mặc Mặc nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: “Chị rất dịu dàng, mỗi ngày em ở phòng bệnh nói với các bác sĩ y tá trong khoa rằng em không muốn sống, bọn họ sẽ chỉ làm em nghĩ đến mẹ em, nhưng chỉ có chị mới cho em sự hy vọng.
Mỗi lần chị dịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nuoi-tu-be-dai-thuc-xin-dung-voi/959544/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.