Ông cụ Lục trầm giọng, ừ một tiếng.Ông quản gia cầm ấm trà tử sa và bóng dáng Lục Mặc Trầm đồng thời xuất hiện ở cửa.Ông cụ Lục không gọi Quản gia vào, chống gậy đứng dậy, "Mặc Trầm, sao lại về vào lúc này?"Anh có mấy căn nhà, trải rộng ở thành phố S, lại còn có hai công ty phải quản lý, bình thường rất ít khi về.Lần trước Ông cụ Lục gọi điện thoại, anh cũng không trở lại!Ông cụ Lục nhìn vào mắt con trai, trong đầu xẹt qua ý nghĩ, để nhân viên cần vụ dọn sạch bàn cờ trên bàn, "Ngồi đi!""Cha đang đánh cờ với ai vậy." Lục Mặc Trầm cười thản nhiên, cơ thể thon dài ngồi xuống, đôi chân dài vắt lên.Ông cụ Lục tháo kính xuống, "Lý Chính Ủy ở cách vách xuống chơi. Gần trưa rồi, ở lại ăn cơm chứ?"Không hỏi, anh đột nhiên về là có chuyện gì.Lục Mặc Trầm cũng không có biểu cảm gì, gật đầu một cái, nhìn xung quanh phòng sách, thấy ông cụ muốn đứng dậy, lại nói, "Con chơi tiếp với ngài một ván, không bằng dùng cơm luôn ở đây."Ông cụ Lục dừng lại, cười nói, "Con có thời gian à?""Muốn để ra chút thời gian, thì cũng cố để ra được thôi."Ông cụ Lục nhìn đáy mắt cười như không cười của con trai, ánh mắt không dời đi chỗ khác, lại ngồi xuống , "Hạ cờ đi."Lại phân phó nhân viên cần vụ đi chuẩn bị thức ăn.Ông quản gia bưng ấm trà đứng ở cửa một hồi, không thấy Ông cụ Lục ra chỉ thị, chuẩn bị rời đi.Cậu hai lại như tình cờ đúng lúc nhìn qua, có thâm ý khác cười cười, "Ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669014/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.