"Nếu chúng ta không biết nhau, thì có chỗ rất kỳ lạ." Lục Mặc Trầm nhướng mắt, "Bát ca, nó rất ghét phụ nữ, nhưng lần đầu tiên nó thấy em, em nhớ không? Nó nhào tới, cực kỳ nhiệt tình."Vân Khanh nhớ, đối với sự nhiệt tình của Bát ca, ban đầu cô thật sự không tiếp nhận nổi."Con chó này tôi cũng đã nuôi được sáu năm."Suy nghĩ của Vân Khanh rất nhanh nhạy, "Anh cảm thấy, Bát ca đã từng gặp tôi, cho nên vẫn nhớ tôi."Lục Mặc Trầm chớp mắt nhìn cô, không phủ nhận suy đoán này.Nhưng Vân Khanh thật sự có chút bất đắc dĩ, quay đầu cẩn thận nhìn Bát ca đang nằm ở một góc buồn chán lắc lắc đuôi, "Anh hay Bát ca tôi đều chưa từng nhìn thấy, mặc dù bảy năm trước có thể nó chỉ là một con chó nhỏ. Nhưng đối với mấy con thú cưng nhỏ tôi cũng không đặc biệt yêu thích, thậm chí lúc còn học trung học, tôi còn hơi sợ chó."Sắc mặt Lục Mặc Trầm ngưng tụ, nghe cô nói chuyện, nhớ lại, giống như không có vấn đề gì?Tùy tiện hỏi như vậy, cũng không hỏi ra được cái gì.Bởi vì hai người đều tận cùng không có tiêu điểm.Vân Khanh nghĩ mãi vẫn không ra, "Anh Lục, vừa rồi anh hỏi nhiều như vậy, như thể nhất định phải khẳng định trước kia tôi và anh có mối liên hệ, cuối cùng là tại sao?"Lục Mặc Trầm không trả lời vấn đề này, có lẽ, trước mắt anh không có cách nào trả lời.Cơ thể dày rộng của người đàn ông dựa vào ghế sofa, ôm lấy cánh tay, ngón tay xẹt qua cằm, ánh mắt vẫn dán chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669019/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.