“Một mặt gửi cho tôi những bức ảnh đáng ngờ, khiến tôi tâm trí tan rã, kéo tôi vào thôi miên. Một mặt đóng làm bác sĩ thôi miên, đến thực hiện thôi miên cho tôi.”Vân Khanh lùi lại đối diện với người phụ nữ cao hơn mình mấy tấc ở trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, “Người thôi miên là cô, một người bạn gái cũ cứ muốn phá hoại tình cảm giữa tôi và anh ấy. Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô, để cô tiếp tục thôi miên và giở trò sao?Thiên Dạ cười lớn.Trên khuôn mặt bình thản lạnh lùng đó, phả ra một luồng ma quái lạnh lẽo. Cô ta bước tới siết chặt quai hàm của Vân Khanh, “thật không biết cô đã lấy dũng khí nào để ở bên cạnh anh ấy? Tôi thấy cô thật đáng thương. Cô có biết sáu năm trước, A Trầm chơi đùa cô vui như thế nào không, vui đến mức mất hết tính người đó!”Vân Khanh đối diện với con ngươi đen láy của cô ta. Bên trong có một luồng khí nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ.Loại đàn bà này, mang cho người ta cảm giác nguy hiểm và gớm ghiếc.Cô không hề chợp mắt, yên lòng mỉm cười, nói “Sự khiêu khích của cô hình như không bằng chiến thuật của cô. Mặc dù tôi không không có kỹ năng gì đặc biệt, kỹ năng của tôi chỉ là con số 0 nhưng tôi có mang theo não. Sự khiêu khích của cô chính là những bức ảnh đó, một tấm ảnh chụp chính diện cũng không có. Tôi tin kỹ thuật photoshop trên đời này vô cùng tài giỏi.”Ngón tay của Thiên Dạ siết chặt quai hàm của cô như một con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669187/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.