"Anh cách xa cô ấy ra một chút!" Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm vào Cố Trạm Vũ, biểu tình lạnh lùng giống như một thanh kiếm sắc bén, gằn từng tiếng từ trong cổ họng ra.Vân Khanh bị anh nâng đến bên cạnh, làm cho người ta sợ hãi, cô nói không ra câu nào.Mặt Lục Mặc Trầm lạnh như băng.Ánh mắt mà Cố Trạm Vũ nhìn lại anh cũng băng lãnh, nhìn Lục Mặc Trầm, nhìn hoa mắt tự chính mình gần Vân Khanh, đột nhiên phát ra tiếng cười hận ý: "Lục Mặc Trầm, tôi xem anh còn có thể gạt cô ấy bao lâu!"Vân Khanh nhìn chằm chằm vào di động trong tay của Cố Trạm Vũ, nghe câu này liền hốt hoảng, không rõ ý gì, lừa gạt gì chứ?Lục Mặc Trầm quay đầu ngoái nhìn, đáy mắt như có một trận phong ba đen mù mịt, hiện lên nhưng chỉ là trong nháy mắt, lạnh lẽo vô cùng."Theo anh đi." Anh ta khéo tay Vân Khanh qua, bước chân rất nhanh.Vân Khanh không biết anh ta bị làm sao, ánh mắt của cô lại cảnh giác nhìn chằm chằm vào di động trong tay của Cố Trạm Vũ, không ngừng chăm chú vào nó, hoảng hốt.Lục Mặc Trầm càng lúc càng lạnh đi, dùng lực lôi kéo cô đi, âm thanh cực gằn: " Nghe anh nói! Có chuyện gì tới cục cảnh sát đi!"Vân Khanh nhận được lời cảnh cáo của anh, bị anh mạnh bạo túm lấy.Bước chân của anh quá dài, đi liền vài chục bước, xoay người ấn cô lên tường, ánh mắt lạnh không thể tả, cánh tay đè nặng lên vai cô, tức giận nói: "Vừa rồi đứng gần anh ta như vậy làm gì? Nói giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669463/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.