Lúc Vân Khanh xuống lầu đã thấy bác sĩ gia đình đến, chắc là do anh gọi tới.Vừa rồi đứng nói chuyện ngắn ngủi như vậy mà anh cũng chú ý đến cổ tay cô bị Thiên Dạ nắm đỏ lên.Trái tim cô cảm thấy ấm áp, bác sĩ xoa bóp cho cô một chút, còn xem cả vết thương ở chân cô.Vân Khanh hơi ngượng, thực ra chân cô cũng không làm sao cả, lúc trong nhà hàng cô chỉ giả vờ như vậy. Chắc là Lục Mặc Trầm đã nói cho bác sĩ!Hai bánh bao nhỏ mặt bộ đồ ngủ màu nõn chuối, nhìn như hai quả chuối mập ú đang “ra vẻ học tập”, cha vừa trở về giống như con hổ ra oai.Dạo gần đây hai đứa trẻ không đến trường mẫu giáo, Lục Mặc Trầm đã sắp xếp gia sư, giảm thiểu cơ hội ra ngoài của hai đứa.Gia sư rất chú trọng việc dạy thêm tiếng Anh tiếng Pháp, bài tập về nhà của bọn trẻ cũng chủ yếu là bài tập ngoại ngữ.Vân Khanh không hiểu, cũng chưa có thời gian nói chuyện với Lục Mặc Trầm, không biết anh sắp xếp như vậy là có ý gì.…Cayenne chạy được nửa đường thì có tiếng chuông điện thoại.Số điện thoại của Lục trạch.Gọi ba ngày rồi, Lục Mặc Trầm nhíu mày, nghe máy.Giọng nói của Lục lão gia vang lên: “Mặc Trầm, khụ… Con về nhà một chuyến đi, giải quyết chuyện công ty.”Lục Trạm Vũ sắc mặt không đổi, nhìn về phía trước: “Trong mắt ông, Cố Trạm Vũ là người có thể duy trì đại cục.”“Cha biết tình hình hiện tại của Lục Thị rồi, con đừng nói nữa… Cha mời con trở về.”Lục Mặc Trầm tắt máy, giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669490/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.