Vân Khanh đành phải xin nghỉ buổi chiều, sớm đã trở về nhà.Cùng tụi nhỏ tự mình làm bánh kem, chơi cả buổi chiều, lại phối hợp chuẩn bị bữa tối thịnh soạn.Thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, chỉ tới bảy giờ, điện thoại không kêu, ngoài cửa cũng không có tiếng xe.Vân Khanh nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng xìu xuống, nhẹ nhàng an ủi, “Cha bận mà, những năm trước đây không phải đều là trải qua như vậy sao, cha nói với dì rồi, bảo các con ăn trước, các con ăn no cho cha thấy, cha sẽ càng vui hơn là tự mình ăn, cho nên các cục cưng ăn trước đi!”“Cha thật sự đưa ra ý chỉ này sao?” Mười Ba bĩu môi, không chắc chắn hỏi.Vân Khanh đốt nến, cắt bánh kem, liều mạng gật đầu, “Thật mà, lời dì nói cũng không tin hả?”“Vậy con muốn xem Wechat.” Mười Bốn bĩu môi nói.Hạ Thủy Thủy nháy mắt với Vân Khanh, ý là lừa tốt lắm.Vân Khanh liền gửi tin nhắn sao chép của Hạ Thủy Thủy, đưa cho tụi nhỏ đọc, bắt chước giọng điệu lời ít mà ý nhiều của Lục Mặc Trầm: Ăn cơm thật ngon, trải qua sinh nhật cha thật vui vẻ, nghe lời dì.Hai bánh bao gật đầu buồn buồn, “Con tin rồi, đây là giọng điệu của lão già Lục, chỉ biết ra lệnh.”“Vậy em gái, chúng ta ăn cơm đi, cùng nhau ăn luôn phần của cha!”“Đúng vậy!” Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm, Mười Ba mập mạp này cũng có thể nhịn đói một buổi chiều, có thể thấy là rất muốn cùng cha trải qua sinh nhật.Chăm sóc hai đứa nhóc ăn cơm tối xong, bảo A Thẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669523/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.