“…...”Sắc mặt của người đàn ông càng khó coi, anh quay người đi về phía Vân Khanh.Thấy bọn họ nói xong, Vân Khanh chỉ trên lầu: “Tôi đi lấy quần áo, các người không cần đi lên đâu.”Lục Mặc Trầm không nói gì.Vân Khanh trở về căn hộ, lấy đồ của cậu bé đem xuống. Lục Mặc Trầm vẫn đứng tại chỗ với hai bánh bao nhỏ bên cạnh.Anh cầm lấy túi quần áo, độc đoán và lạnh lùng nói một câu: “Không được phép chuyển đến ký túc xá.”Anh quay người rời khỏi.Để lại Vân Khanh ở đó một mình, một cách khó hiểu.Anh cũng quản chuyện cô chuyển nhà?Bây giờ còn ăn nói ngang ngược, xâm phạm cuộc sống riêng tư của cô sao?Lục Mặc Trầm ngồi ở ghế sau, nhắm mắt lại gọi cho gia sư.Sau cuộc điện thoại, anh mở mắt ra, Mười ba đã nhanh chóng leo lên ghế trước chỗ A Quan.Trong lòng Mười bốn bình thường, vẫn ngồi vững vàng.Lục Mặc Trầm xụ mặt, cố nén tức giận: “Tới đây.”“Cha ơi ......” Mười ba núp dưới quần của A Quan và ngẩng đầu lên.“Thầy Mễ nói con chỉ làm xong hai câu trong một bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông? Còn làm sai tất cả?”Mười ba chỉ ngón trỏ: “Không phải lỗi của con, là bài tập có vấn đề. Sao chúng lại khó như vậy được?”“Em gái con sao có thể làm được?” Lục Mặc Trầm liếc mắt nhìn cậu bé.Mười bốn bĩu môi, hơi đắc ý và tội nghiệp Cát Cát, kéo cha của mình: “Con sẽ giúp anh hai một lần nữa, lão Lục, cha đừng tức giận. Cát Cát cũng không chịu thua kém, cuộc thi vẽ chân dung học kỳ trước “Vẽ về cha tôi”,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669690/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.