Sau đó,ánh mắt nhìn về phía mẹ con Tô Gia Ngọc.Áp lực không khí nặng nề, Tiểu Đào nhìn thấy gương mặt đầy sương khói của ông cụ Lục, bị dọa, lại khóc ầm lên.Tô Gia Ngọc bồn chồn vội vàng không biết làm sao với con gái, gương mặt tái nhợt, cô nhìn một lượt tất cả sự hoa lệ trên quần áo của mọi người, Nhà Họ Lục là một gia đình như thế nào, Vân Khanh chưa hề nói đến, Nhưng Hạ Thủy Thủy đã từng nói qua.Cô ta không ngờ đến có ngày lại có thể có mối liên quan gì đến họ, bị đem đến đây.Cô ta không muốn đến, nhưng ông cụ Lục lại phái người đến tận nợi đón rất khách khí,trong lòng cô rất khó chịu, đặc biết là khi nhìn thấy Vân Khanh.Sợ rằng Vân Khanh sẽ hiểu lầm gì đó.“ Cô tên là Tô Gia Ngọc?” Ông cụ lục giọng trầm trầm hỏi.Tô Gia Ngọc như bị tê liệt, ôm còn, gật đầu.Ông cụ nhìn, đôi lông mày bạc trắng hơi chùng xuống, nhìn Cố Trạm Vũ, rồi lại nhìn Vân Khanh, “ Cháu dâu,con nói cho ông biết, cô ta có phải là bạn thân nhất của con không?”Vân Khanh đứng ở giữa phòng, không nói gì mà gật đầu.“ Tô Gia Ngọc, cô và cái thằng khốn nạn Cố Trạm Vũ là chuyện mấy năm trước? Đứa trẻ là con nó? Cô chắc chắn chứ. Đứa trẻ bao nhiêu tuổi?”Toàn bộ sự xấu hổ đều hiện hết lên mặt Tô Gia Ngọc, đối diện với câu hỏi gay gắt của ông trước mặt tất cả mọi người, đây giống như đang có một thanh kiếm kề sát lên cổ cô ta.Giọng của cô ta mất khống chế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669749/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.