Lục Mặc Trầm cúi đầu hút thuốc, ánh mất không nhìn gì cả, chân duỗi thẳng ra đá túi xách của cô ta xuống đất.Tiếng túi xách rơi xuống, Qúy Chỉ Nhã nhìn thấy túi xách rơi xuống đất cũng không dám động đậy gì thêm nữa.Lục Mặc Trầm nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ hít một hơi thuốc,chân này vắt lên chân kia, tay dựa vào sau ghể, tư thế ung dung, “ 5 năm trời tôi không hề bạo hành cô,cô liền cho rằng tôi là một thằng quân tử bỏ mẹ nào đó hay sao?”Anh cười lớn, nụ cười khiến cho Qúy Chỉ Nhã phải xấu hổ.Đại loại, mặc dù chưa nhìn rõ được người đàn ông này, lúc anh phát điên lên, sự ưu nhã sẽ không còn nữa.“ Lục Mặc Trầm,nếu như các con biết anh đối xử với em như này, các con sẽ nhìn anh như thế nào!” Qúy Chỉ Nhã hậm hực trong lòng, vừa trách móc vừa đe dọa.Lục Mặc Trầm cúi đầu vẩy tàn thuốc, “ Nếu như các con biết người mà bọn chúng gọi là mẹ suốt năm năm qua, thâm độc, không có lương tâm, muốn giết người khác để chiếm lấy vị trí một cách vô nhân tính, dùng mọi thủ đoạn tàn ác nhẫn tâm, khiến cho bọn chúng phải tuyệt vọng như bây giờ thì chúng sẽ nghĩ sao.”“ Anh…. Anh có ý gì?” Qúy Chỉ Nhã giải vờ làm ầm, trong lòng cô ta biết người đàn ông đáng sợ này sẽ không vì ai mà nổi giận, đụng tay đụng chân, phát tiết lên.Anh trầm lặng như nước, không một ai có thể đoán được anh.Vì con tiên nhân Vân Khanh,anh thật sự đã bộc phát ra sự tức giận này!Qúy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669762/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.