Sau hơn mười tiếng trên máy may, hai đứa trẻ đều chóng mặt.Sau khi hạ cánh, Lục Mặc Trầm ôm hai đứa trẻ, Vân Khanh hỗ trợ cầm giúp ít hành lý đơn giản, đi sau anh ra ngoài.Thập Tam nằm trên vai cha, cái miệng nhỏ nhắm khẽ mở, ngủ say nhỏ cả dãi lên vai Lục Mặc Trầm.Vân Khanh vội vàng lấy khăn giấy ra lau cho anh, không nhịn được thấp giọng oan giận: “Bọn trẻ còn nhỏ như vậy, anh lại để hai đứa nó ngồi máy bay mười mấy tiếng đến Thái Bình Dương… Anh có phải cha ruột không thế?”“Nếu như là máy bay tư nhân thì em có chịu lên không?” Lục Mặc Trầm liếc mắt, ánh mắt thâm trầm.Nếu thế thì cô nhất định sẽ không “thông đồng làm bậy” với anh.Lục Mặc Trầm nhìn cô một cái đã hiểu ra, lạnh lùng nói: “Vậy thì bọn trẻ mệt mỏi như vậy là trách nhiệm của ai?”“…”Vân Khanh sa sầm mặt mũi, nhỏ giọng lầm bầm: “Không biết Lục tiên sinh nghĩ gì, nghỉ phép mà không dẫn theo mẹ của bọn trẻ mà dẫn theo tôi làm gì? Một người không thân không quen. Tôi đã đồng ý chưa? Chờ lát nữa lấy được hành lý tôi sẽ mua vé về.”“Em dám.” Anh trầm giọng.Vân Khanh cúi đầu, vén tóc ra sau tai, không nghe lời: “Bây giờ dê không ra dê, ngựa không ra ngựa, làm mấy chuyện này tôi không thấy thoải mái…”“Không thấy thoải mái thì tôi sẽ làm cho em thoải mái, em nấu cơm giặt giũ, tôi sẽ phát tiền lương cho em. Làm việc dịp tết lương tăng gấp ba.”Vân Khanh nhìn anh một cái, cảm thấy anh đang bày ra dáng vẻ nghiêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669787/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.