Cô giống như con thỏ nhỏ bị ướt lông, da thịt mềm mại phía dưới trắng nộn, anh có thể cảm nhận rõ biến hóa của cô.. Nhịn không được cúi đầu, hầu kết căng thẳng.Vân Khanh lại hôn mê, trong lúc mê man, thấy được cái bóng của anh mơ hồ đang động, cô biết hắn đang nhìn cái gì, muốn giơ tay đẩy mặt anh ra, nhưng không giơ nổi.Thử vài lần, cô sốt ruột muốn cắn cổ của anh, đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười, tay to của anh bao lấy tay nhỏ mềm của cô.Anh nói: "Không nhìn.""Đừng tức giận..."Ngón tay thô kệch kia để ngay bờ vai trắng của cô, thật sự chỉ đụng một chút, mềm không chịu được, nếu dùng lực nhiều một chút sẽ nát, anh nhíu mi: "Cô quá mềm rồi.""Thân thể thành ra như này.""Bình thường không tập luyện sao?"Vân Khanh nghe không rõ anh nói gì, trong lỗ tai cô còn quá nhiều nước, chỉ nhìn thấy môi anh đang mấp máy.""Bộ dạng này... không làm." Người đàn ông nhíu mày, híp mắt nhìn cô, âm thanh tao nhã có chút điên cuồng."..."Âm thanh hứng khởi như pháo hoa đốt tung tóe, Vân Khanh lại không chịu dược, cứ việc là anh không ngừng xoa xoa lưng cô, muốn sinh nhiệt, nhưng cô cũng không thấy tốt hơn, càng ngày càng run.Thân thể của cô dần dần di chuyển xuống đất.Lục Mặc Trầm nhíu mày ôm cô chặt hơn, thân thể nhỏ bé ở trong lòng anh, ngón tay của anh vẫn ôm cái quần lót màu đen kia, anh cuộn nó lại để qua mooyj bên, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngày càng trắng bệch, muốn để cô mở to mắt nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669852/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.