Huyện Châu Bồ.
Chuyến đường từ huyện Châu Bồ đến thành phố Nam Dương cần khoảng nửa tiếng.
Mà lúc này ở huyện Châu Bồ.
Bên trong một vùng nhỏ bình thường, trong một ngôi nhà cổ rộng tám mươi mét vuông.
Vân Tử Lăng đang bị nhốt ở đây.
Mà người bắt giữ chính là Vân Tử Diễm và Vân Hà.
Khi Vân Tử Lăng tỉnh dậy trong cơn hôn mê, thì đã bị trói tay trói chân nhốt ở đây.
Vân Tử Diễm ngồi trước mặt cô, nhìn cô đang nằm trên mặt đất.
Ánh mắt lạnh lùng giống như huyền nguyệt vào mùa đông lạnh giá, không có một chút hơi ấm nào.
“Tỉnh rồi à?”
Vân Tử Lăng từ từ mở mắt ra, rồi nhìn về phía Vân Tử Diễm, có chút run sợ một hồi lâu.
Nhưng, rất nhanh cô ấy đã bình tĩnh lại.
“Đắc ý cái gì, cô giỏi thì tiếp tục đắc ý đi? Tôi thấy cô trước đây không phải rất bản lĩnh sao!” Vân Hà tiến về phía trước, nắm lấy đầu tóc của cô ấy rồi hung hăng nói.
Đầu tóc đột nhiên bị lôi kéo, cô ấy bắt đầu cau mày vì đau đớn.
“Vân Hà, thả nó ra!” Tiếng Vân Tử Diễm lờ mờ vang lên.
Vân Hà nhìn về phía Vân Tử Diễm, mặc dù có chút không hiểu nhưng vẫn nghe lệnh từ cô ta.
“Vân Tử Lăng, cô làm chuyện gì cũng thận trọng và nhạy bén, không ngờ cũng có lúc rơi vào tình thế này phải không?” Vân Tử Diễm khẽ mỉm cười, tỏ ra rất là đắc ý.
“Cô làm sao có được số điện thoại của anh ấy?” Vân Tử Lăng không trả lời câu hỏi của cô ta mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-song-sinh-dang-yeu-cua-tong-tai/2531482/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.