Chương 808
Nhưng bay giờ miếng ngọc của Hạ Thiên Tường đã bị thất lạc mất rồi…
“Bé Tô, sao cháu im lặng thế? Có phải… Thấy Tô Nhược Hân chẳng nói chẳng rằng, gương mặt vốn tràn trề niềm vui của Dương Thiên Thành xám xịt đi trông thấy, ông ta đã lờ mờ đoán được điều gì…
Tô Nhược Hân càng đau lòng hơn: “Chú Dương, cháu xin lỗi chú, do cháu biết muộn quá nên cháu không chữa được bệnh của dì đầu ạ. Cơ mà cháu có thể giúp dì ấy sống thêm vài năm nữa, ít nhất dì ấy sẽ sống thật khỏe mạnh trong những năm Mỹ Lan học đại học ạ”
“Không phải chỉ sống thêm được nửa năm một năm gì nữa thôi sao?” Ban đầu sắc mặt Dương Thiên Thành càng tái nhợt hơn khi nghe không chữa được, nhưng sau đó nghe bà ấy có thể sống được vài năm nữa thì hai mắt lập tức ngời sáng.
Một tỉa hy vọng le lói trong trái tim đã bị nỗi tuyệt vọng lấp đầy của ông ta.
“Vâng, mười lăm năm nữa không thành vấn đề”
“Mà có phải chịu đau đớn gì không? Ví dụ như về sau sẽ đau hơn gì đó?” Do hiện giờ Nguy Bình rất hay bị cơn đau hành hạ đến mức không động đậy nổi nên Dương Thiên Thành vấn rất lo lắng.
“Cứ nửa tháng cháu sẽ kê thuốc cho dì để ngăn bệnh tình trở nặng quá nhanh và giảm đau, dì ấy sẽ không thấy đau khi căn bệnh tái phát nữa. Vâng, cháu chỉ làm được tới đây thôi ạ.” Tô Nhược Hân vấn thấy tiếc nuối.
Tiếc quá,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/1757851/chuong-808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.