Chương 1215
Tô Nhược Hân “soạt” một cái tụt xuống: “Anh biết là tốt.” Sau đó cô thuận tay véo lên mu bàn tay của Hạ Thiên Tường một cái rồi mới quay lại bàn trà, tiếp tục ăn nhồm nhoàm.
Chẳng qua đang ăn thì Tô Nhược Hân nghe tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào: “Bên ngoài có chuyện già?”
“Nghe nói em giúp ông bác đi lại, cử động tự nhiên, còn cả đứa trẻ được em chữa trị kia nữa.
Người nơi này nói một truyền mười, từ mười truyền lên trăm, mới sáng ra đã bắt đầu bao vây khách sạn, khuyên mấy cũng không chịu đi.”
“Anh nói thật?” Tô Nhược Hân nhanh chóng ăn hai miếng cơm, tiếp đó cô vọt lại phía cửa sổ, mông lung nhìn dòng người đen thùi lùi bên ngoài khách sạn: “Họ đều tới tìm em chữa bệnh?”
Rất nhiều người, có lẽ phải trên trăm người là ít.
Đó mới chỉ là phán đoán.
“Ừ, anh đã xác nhận rồi.”
Mới đầu Tô Nhược Hân cảm thấy hào hứng, ngay sau đó cô gục đầu xuống: “Có kê toa thuốc cũng không có tác dụng gì, tiệm thuốc ở đây không bán thuốc đông y. Thôi quên đi, bảo bọn họ ai về nhà nấy.”
.
Dứt lời, Tô Nhược Hân quay đầu liếc đám người đông nghẹt ngoài cửa sổ, sau đó bất đắc dĩ đi lại về phía trước bàn ăn. Cô bê bát canh lên, miệng nhỏ chầm chậm húp.
Phần canh này quả thật quá ngon.
Nhưng có ngon đến đâu thì tâm trạng cô cũng không tốt lên được.
Hạ Thiên Tường quan sát bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-than-y-cua-cau-ha-la-hoc-sinh-cap-ba/1758551/chuong-1215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.