Người đàn ông này đúng là mê người, khiến người ta khó có thể rời mắt, lại nhìn xuống một chút, lồng ngực kia vừa nhìn đã biết săn chắc, đàn hồi rồi.
Mặc dù tiếp xúc da thịt rất nhiều lần nhưng cô chưa có cơ hội sờ thử, bởi vì anh ta căn bản không cho cô đụng chạm.
Đỗ Lan Hương không ngờ có ngày mình lại chìm đắm vào sắc đẹp như vậy còn trong tình trạng thấp thỏm lo lắng cho mẹ.
Rất nhanh cô thu hồi ánh mắt chỉ trông mong vào cái điện thoại.
Bên kia Lê Vương đã trả lời: “Người thì cứu được nhưng bị hoảng sợ, ngất xỉu rồi.”
“Đưa người về đây.” Tống Thần Vũ cũng không nói nhiều lập tức ra lệnh, sau đó cúp máy.
Thấy anh bỏ điện thoại xuống Đỗ Lan Hương lập tức hỏi thăm: “Mẹ tôi được cứu rồi sao?”
“Ừm, đang trên đường đến đây.” Tống Thần Vũ xác định.
Đỗ Lan Hương cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi.
Nửa tiếng sau, Lê Vương cũng đưa người về tới biệt thự, bà Bích vì sợ hãi quá độ nên đã ngất xỉu, Lê Vương phải bế bà từ cổng đi lên lầu hai.
Thấy mẹ mình như vậy Đỗ Lan Hương lo lắng hỏi: “Mẹ tôi sao vậy?”
“Không việc gì, chỉ ngất đi thôi, tỉnh dậy cô an ủi bà ấy một chút là được.” Lê Vương nhìn cô nói.
“Lẽ nào bà ấy đã trải qua chuyện đáng sợ gì sao?” Đỗ Lan Hương đoán.
“Ừm, xém chết có được gọi là đáng sợ không?” Lê Vương như có như không nhìn cô.
Đỗ Lan Hương không biết chuyện gì xảy ra nhưng nghe Lê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/250149/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.