Hai người cùng nhau trở về nhà nhà họ Cố, cha Cố đang viết câu đối xuân, mẹ Cố vội vàng làm hoành thánh, thấy vợ chồng son bọn họ trở về, mẹ Cố rất vui vẻ. Lăng Bắc Sam còn nhiệt tình muốn mẹ chồng dạy cách làm hoành thánh, mẹ Cố vui vẻ đồng ý.
Cố Diệc Thần cũng rửa tay ngồi xuống, động tác thuần thục cầm bột lên, gói sủi cảo, Lăng Bắc Sam cũng cầm bột, học theo bộ dáng của anh, nhưng khi gói lại để lộ nhân ra nên rất khó coi. "Sao anh biết cái này?” Tự nhiên hỏi, mẹ Cố cười cười, Cố Diệc Thần nhìn bà cũng cười cười.
"Lễ mừng năm mới ở đơn vị thường có thi đấu gói bánh sủi cảo.” Anh đáp, cầm sủi cảo bị cô gói cẩu thả lên "Cái này quá nhiều nhân, cũng không được gói chặt, bỏ vào nồi chắc chắn sẽ hỏng!” Anh dạy cô.
Lăng Bắc Sam ngượng ngùng cúi đầu. "Mẹ nghĩ hai đứa con đừng gói nữa, lên lầu chơi đi!” Mẹ Cố nói, tạo cơ hội cho vợ chồng son bên nhau.
"Không, con muốn học!” Lăng Bắc Sam cười nói, Cố Diệc Thần để sủi cảo đã gói kỹ xuống, đứng dậy, Lăng Bắc Sam nhìn anh lên lầu, mẹ Cố muốn cô đi theo, nhưng cô không đi. Cô cảm thấy mình sẽ không khống chế được mà cầu xin anh, cầu xin anh cho cô thêm cơ hội. Chính cô còn khinh thường mình lúc này, thật đáng giận.
Nếu anh không thích, mặt dày mày dạn xin anh làm gì.
Cố Diệc Thần đi vào phòng ngủ trước kia của mình, nhìn phòng gọn gàng sạch sẽ, anh đi đến bên cạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-tre-con-cua-lang-thieu-ba-dao/1876204/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.