Thôi thôi, để tùy thôi, chỉ cần không làm ra chuyện quá giới hạn là tốt rồi, ai bảo anh vô cùng yêu cô?
*
A. . . . . . Thoải mái ngáp một cái, hôm nay lại chính là một ngày tốt đẹp!
Mặt trời đẹp thật đó, Oa Oa kéo bức màn ra, làm cho phòng ngủ tràn đầy ánh sáng.
"Oa Oa, rửa mặt đi, lát nữa phải đi."
Cô gật cái rụp."Ừ!"
Lập tức xuống giường đi tìm dép , nhưng tìm nửa ngày, cũng chỉ là tìm được một chiếc.
"Ớ? Kỳ quái, một chiếc nữa đâu mất rồi?" Cô rõ ràng nhớ rõ tối hôm qua trước khi ngủ, còn đặt chiếc cái cùng một chỗ .
Oa Oa mang cái dép bên chân phải, khập khiễng xuống lầu chuẩn bị tìm một cái khác.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, một chiếc bên trái đang ở ghế sô pha dưới tầng, cô hết chỗ nói rồi. . . . . . Ai mà rảnh rỗi đem một chiếc dép của cô giấu đi?
Thở phì phì đi tới bàn ăn, Ân Dập Diễm sớm đã chờ ở đằng kia.
Nhìn thấy tóc cô không chải, mặt cũng còn chưa rửa, khóe miệng còn chuỗi chất lỏng màu sắc trong suốt, anh hơi sững sờ."Không rửa mặt sao?"
"Không có hứng!" Cô oán hận mà cắn một miệng bánh mì nướng, "Cũng không biết là ai đem dép của em giấu ở dưới sô pha a! Đáng ghét, đáng ghét. . . . . ."
"Tối hôm qua không phải em ở ngủ ở trên ghế sô pha sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy đúng rồi!"
"Cái gì gọi là vậy đúng rồi?" Cô buông miếng bánh mì nướng vừa đưa vào trong miệng.
Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-tre-con-cua-tong-giam-doc/2191941/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.