61109.
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng mềm mại, khiến trong lòng Đường Lạc Lạc nhói lên, suýt nữa oa khóc, từ lúc bắt đầu núp trong bụi cây đến bây giờ, cô luôn cố gắng kiềm nén, lúc này Mặc Thiệu Đình nói với cô “Đợi tôi trở về”, giống như một câu nói liền mở ra chiếc van tủi thân và sợ hãi, khiến Đường Lạc Lạc nhịn không được vành mắt đỏ hoe.
Cô sợ, cô thật sự rất sợ, không biết anh sắp phải đối mặt với cái gì, không biết anh tại sao lại không sống những ngày tháng yên ổn, lại bí quá hoá liều như vậy, càng sợ anh vừa đi, không biết khi nào trở về, cũng không biết trờ về ra sao…
Bây giờ cô thực sự có chút hối hận rồi, vì sao không ngoan ngoãn nghe lời anh đợi ở nhà, cái gì cũng không biết có lẽ sẽ tốt hơn một chút?
Không, ít nhất bây giờ cô có thể ở bên anh, rõ ràng chính xác nhìn thấy anh.
Đường Lạc Lạc cắn môi, cố gắng nén lại cảm giác bất an trong lòng, đôi mắt vì nước mắt trào lên, đặc biệt long lanh.
- Ừm, tôi đợi anh, tôi sẽ ngoan mà.
Mặc Thiệu Đình nhéo lấy chóp mũi Đường Lạc Lạc, cười một cái, quay người đi theo quản gia hướng đến phòng sách của Lance.
… …
Gây bất ngờ cho Mặc Thiệu Đình, tộc trưởng Lance của gia tộc Brown lớn mạnh, lại không phải là một ông người Anh tóc vàng mắt xanh, vừa nhìn vào, lại càng giống một người Hoa Hạ…
Đầu tóc ông màu nâu hơi xoăn, đường nét sâu xa nhưng lại không cứng nhắc khoa trương,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1639308/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.