Đường Lạc Lạc nắm chặt tay áo Mặc Tây Thành, dường như kích động đến mức khóc luôn:
- Vậy cho tôi... một phần cơm 50, 13 người... cộng thêm nước ép trái cây, mượn tôi 700! Ừm, 700, có không?
Mặc Tây Thành lần nữa kinh ngạc, 700?
Cũng là lần đầu tiên, có con gái mở lời chỉ xin cậu ta 700...
Đường Lạc Lạc quả thật quá khác biệt, dường như là một trào lưu mới vậy.
Mặc Tây Thành lập tức lấy ví ra, đếm mười tờ 100 nhét vào tay Đường Lạc Lạc, cẩn trọng hỏi:
- Đủ không?
- Dư rồi dư rồi.
Đường Lạc Lạc đếm 7 tờ, sau đó trả lại 3 tờ dư cho Mặc Tây Thành:
- Tôi cần 700 là đủ, chờ có tiền rồi sẽ trả cậu.
Mặc Tây Thành tim đập tăng tốc đến mức không thể khống chế nữa, còn trả lại tiền dư!
Chỉ đưa có một triệu mà còn trả lại tiền dư ư?
- Lạc Lạc, cô thật là.... vượt quá sức tưởng tượng của tôi rồi.
Mặc Tây Thành cảm khái nói.
Đường Lạc Lạc thắc mắc nhìn Mặc Tây Thành, cảm thấy cậu ta cứ kinh ngạc hết lần này đến lần khác giống như chưa từng lăn lộn ngoài xã hội vậy, nhưng đang gấp đi mua thức ăn, đành cười cười cúi đầu:
- Cám ơn cậu, gần đây tôi hơi kẹt tiền, chờ lãnh lương rồi trả cậu ngay.
Chờ lãnh lương rồi, trả tiền cho Mặc Tây Thành trước vậy! Dù gì cũng có 700 thôi, tiền nợ tiểu ca ca.... dù sao một ngày hai ngày cũng không đủ trả nợ.
Vừa nghĩ thế, lòng quyết tâm muốn giữ vững công việc này của Đường Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1639450/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.