Hứa Lưu Vân đang ở gần đó, nghe vậy liền phản bác: “Anh tôi mới không hối hận. Cô ta nói chuyện lắp bắp, vừa mở miệng là mất mặt.”
Lưu Ni Nhi vừa hay ở đó, lập tức đáp trả lại nó, “Ăn không được nho chê nho chua. Chị tao lấy chồng còn tốt hơn anh trai của mày nhiều, nhà chồng xem chị ấy như con gái ruột kia kìa.”
“Dù có tốt đến đâu, chồng cô ta cũng là một người tàn tật.”
“Chị tao sẽ khỏi, anh rể tao cũng sẽ khỏi. Anh rể tao là người từ trường quân sự, là cái loại học chưa xong cấp một như anh của mày mà so được à?”
“Đúng vậy,” Lưu Trụ chơi đùa với bạn xong chạy đến, vừa kịp lúc chứng kiến cảnh này. “Anh rể tao đẹp trai biết bao, thân thủ chuẩn xác biết bao. Anh mày là cái thá gì, may mà hủy hôn rồi, nếu không thật ghê tởm.”
“Mày nói ai ghê tởm?” Hứa Lưu Vân tức đến muốn ra tay, nhưng trước mặt Lưu Trụ có mấy đứa giúp đỡ, nó lại không dám.
“Nói chúng mày ghê tởm.” Lưu Trụ tiến lên một bước, ép nó lùi lại. “Sao, nói chúng mày ghê tởm đấy, mày làm gì được tao.”
Hai đứa trẻ đánh nhau, mọi người hoàn toàn không để tâm. Cười đùa nói không đánh nhau, Hứa Lưu Vân khóc lóc bỏ chạy. Mọi người ngoái cổ nhìn Lưu Ly, trong giọng nói ai nấy đều mang theo sự ngưỡng mộ. Trông có vẻ tốt hơn nhiều rồi, lẽ nào vận may thật sự tốt đến vậy sao.
Cãi vã một hồi, cuối cùng chẳng có chuyện gì, chiếc mũ xa hoa đã chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-xac-song-cua-nam-phu-trong-truyen-nien-dai/2963233/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.