“Hai em gái này trẻ đẹp hơn nhiều so với đám phụ nữ mà lúc trước chúng ta chơi ở Giang Châu, cả người chỗ nào cũng non mềm, đúng là những thiếu nữ thanh xuân!”
Khi hai người Giang Vũ và Ngô Tuyết Tình nói chuyện, Ngô Khai Sơn dùng ánh mắt dê xôm đánh giá cơ thể của hai người phụ nữ.
“Cất cái bộ dạng Trư bát giới của cậu lại đi, chúng ta làm cướp cũng phải có đạo làm cướp, không động vào con gái nhà lành”.
Ngô Khai Thiên trợn mắt lườm Ngô Khai Sơn một cái, nhắc nhở: “Hơn nữa, nhìn bộ dạng này, bọn họ hình như có quen biết với đại ca, cậu muốn chết thì đừng có kéo anh theo”.
“Thưởng thức, thuần túy là thưởng thức mà thôi!”
Ngô Khai Sơn chẳng để tâm mà đáp lại.
Nghiêm Phá Quân ôm biểu cảm cạn lời, vô cùng khinh bỉ sự háo sắc của cặp anh em nhà họ Ngô này.
“Nếu như chị họ và cô của cô không đến, vậy cô còn tự mình đến đây làm gì?”
Ngô Tuyết Tình dùng ánh mắt khinh thường nhìn Giang Vũ: “Là anh bỏ nhà ra đi, hay là bị chị họ tôi đuổi đi?”
Nói đến đây, Ngô Tuyết Tình móc ra năm trăm tệ từ trong ví đẩy đến cho Giang Vũ: “Đoán chừng là lại bị chị họ tôi đuổi đi, trên người anh chắc không có tiền đâu hả, cầm lấy dùng tạm đi”.
“Cảm ơn ý tốt của cô, tôi bây giờ không thiếu tiên”.
Giang Vũ phất tay từ chối, giải thích nói: “Tôi và Triệu Trung Tuyết đã ly hôn, bây giờ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-xinh-dep-lanh-lung-cua-toi/1122468/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.