35
Trong gương, cô thấy làn da mình trắng nõn, môi hồng như cánh đào, đôi mắt đào hoa cong cong quyến rũ, tròng mắt đen trắng rõ ràng càng làm khuôn mặt thêm kinh diễm. Nhìn kiểu gì cũng thấy xinh đẹp!
“Đồ mù!”
Lê Xu lại mắng thầm một tiếng, nhặt điện thoại rồi xoay người lên giường: "Nghĩ gì thì nghĩ đi, không thích thì thôi, tớ đâu phải không có anh ấy thì không sống nổi." Cô mượn lời một nữ minh tinh nổi tiếng để nói: “Đàn ông á, nhiều lắm.”
Tối qua, khi nghe anh nói chuyện với Quý Diễn, Lê Xu thật sự rất tức giận, nhưng sau một đêm bình tĩnh lại, cô nhận ra anh chỉ đơn thuần không có hứng thú với cô, cũng không nói lời nào quá đáng. Vậy anh có lỗi gì đâu?
Nếu không thích cũng là có lỗi, thì dựa vào lịch sử từ chối người khác của cô, cô đã sớm không biết ăn mừng bao nhiêu lần rồi.
Lê Xu nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời dối trá: “Không làm người yêu thì làm bạn bè cũng được. Nhiều bạn nhiều đường mà, biết đâu ngày nào đó lại cần đến anh ấy.”
Dù sao thì bạn bè là công tố viên trưởng, cô thật sự chưa có ai.
"Cậu nghĩ thoáng thế là tốt rồi." Phương Hinh Nhiễm nói chuyện thêm một lúc nữa rồi chợt nhớ ra: “Đúng rồi, vậy mẹ cậu giục cưới thì làm sao? Tiếp tục tìm người tiếp theo à?”
“Tạm thời chưa cần đâu.”
Lê Xu thì chẳng mấy bận tâm, cô mất hứng, buông xuôi nói: “Biết đâu vài ngày nữa lại xuất hiện người hợp gu tớ.”
Vài ngày tiếp theo, vì có củ cà rốt hấp dẫn mang tên Tết Đoan Ngọ treo lơ lửng trước mắt dân công sở, thời gian bỗng trở nên vô cùng khó chịu. Mỗi ngày, ngồi trước máy tính gõ bàn phím mà cô cứ lẩm bẩm "Sao thứ Năm mãi không đến?", có thể nói là một giây như một năm
Một ngày trước kỳ nghỉ lễ, vòng bạn bè đã lâu không có gì bỗng bị spam bởi đủ loại ảnh tụ tập và cảnh kẹt xe trên cao tốc.
Lê Xu thu dọn đồ đạc, thay vì bắt taxi như dự định ban đầu, cô quyết định đi tàu điện ngầm vì thấy Trần Hạo liên tục đăng ba cái story chửi rủa về giá cước cao ngất ngưởng trong vòng bạn bè
Tình hình ga tàu điện ngầm vào ngày lễ cũng chẳng khá hơn là bao, trong xe người chen chúc người, chật kín từ đầu đến cuối, không một kẽ hở. Người lên thì luôn nhiều hơn người xuống, Lê Xu bắt đầu hối hận vì đã không ra khỏi nhà muộn hơn.
Khi điện thoại của mẹ Lê liên tục gọi đến, Lê Xu cuối cùng cũng xuống tàu điện ngầm.
Tô Nguyệt cũng được nghỉ học, khi Lê Xu về đến nhà, cô ấy đang gói bánh chưng cùng Tô Cầm. Bên cạnh, em trai cũng đang nghịch một chiếc lá dong trên ghế đẩu. Thấy cô, em trai liền đưa tay muốn được bế.
Lê Xu đặt hộp quà bánh chưng mà cơ quan phát xuống, cũng chẳng bận tâm bàn tay béo ú lấm lem của em trai có thể làm bẩn quần áo không, cô cúi xuống ôm lấy em trai, rồi nhìn quanh một lượt: “Ba Lê đâu ạ?”
"Ở bệnh viện." Tô Cầm buộc chặt chiếc bánh chưng vừa gói xong, lại lấy một chiếc lá dong khác ra gấp, múc gạo nếp: “Hôm nay ba có ca đêm, buổi chiều gọi điện thoại về bảo bệnh nhân đông quá chưa kịp ăn cơm... Nguyệt Nguyệt, con buộc chặt dây vào nhé, lỏng quá dễ bị bung khi luộc đó.”
Chỉ đạo xong, mẹ Lê tiếp tục nói: “Lát nữa mẹ sẽ luộc thêm bánh chưng, con mang qua cho ba một ít nhé.”
Lê Xu vừa đùa nghịch với em trai trong lòng, nghe vậy liền "À" một tiếng: “Vâng ạ.”
Cô ôm em bé một lúc rồi đặt xuống, đi rửa tay rồi tham gia vào công đoạn gói bánh chưng.
Sau bữa tối, Lê Xu đến bệnh viện để đưa bánh chưng cho ba Lê. Lê Nguyệt cũng muốn đi theo. Hai chị em đến phòng của ba Lê thì ông vừa đi kiểm tra phòng xong.
"Sao hai đứa lại đến cùng nhau thế này?" Ông rất ngạc nhiên khi thấy hai chị em xuất hiện.
Lê Xu đi theo sau vào văn phòng, đặt túi bánh chưng lên bàn, chia ra phần muốn chia cho các đồng nghiệp trong phòng. Cô liếc nhìn cái đuôi nhỏ phía sau: “Ở nhà sợ bị mẹ mắng, nên chạy ra ngoài chơi điện thoại.”
Lê Nguyệt "hừ" một tiếng: “Không thể nào bảo em là tỳ nữ, không rời chị được sao?”
Lê Xu "ha hả": “Tỷ nữ thì chưa thấy, nhưng thiếu nữ nghiện mạng thì có một đứa đấy.”
Ba Lê nghe vậy bật cười ha hả, sau đó lấy vài chiếc bánh chưng trong túi ra đưa cho Lê Xu: “Ba vừa thấy bạn con.”
“?”
Lê Xu đang định hỏi là ai thì điện thoại cô vang lên tiếng thông báo cuộc gọi, là Phương Hinh Nhiễm.
Cô bắt máy, còn chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã hỏi: “Đang ở đâu?”
Lê Xu nói ở bệnh viện.
"Vậy vừa hay cậu ra đây đi." Phương Hinh Nhiễm không ngờ lại trùng hợp thế, vừa định đi đón cô thì người đã đến ngay trước mắt rồi.
Lê Xu lúc này cũng đã nghe từ miệng ba Lê biết được người ông gặp là ai, nên không ngạc nhiên khi Phương Hinh Nhiễm nói vậy. Cô theo thói quen hỏi: “Làm gì thế?”
"Cắm trại chứ, không phải đã nói trước rồi sao?" Phương Hinh Nhiễm nói: “Nhanh lên, mọi người đang đợi cậu đó.”
Mọi người là có ý gì, Lê Xu đến dưới nhà mới hiểu.
Cô nhìn thấy hai vợ chồng Phương Hinh Nhiễm và một người đàn ông cao ráo bên cạnh. Bước chân vừa ra khỏi cổng bệnh viện không khỏi khựng lại một chút, rồi sau đó đi về phía Phương Hinh Nhiễm ân cần hỏi: “Ba tớ nói ở phòng cấp cứu có đụng trúng cậu, cậu bị sao vậy?”
Phương Hinh Nhiễm: "Lúc ra cửa bị xe đạp điện trên đường quẹt vào chân, bác sĩ xem qua chỉ bị trầy da thôi, không sao đâu." Cô ấy giơ tay chào Lê Nguyệt: “Tiểu Nguyệt cũng ở đây à.”
"Chào chị ạ." Lê Nguyệt ngoan ngoãn chào hỏi, rồi gọi cả Tiền Dịch Chính, ánh mắt dừng lại trên người Trần Tự Châu, chớp chớp mắt hoang mang: "Anh này nhìn hơi quen quen ạ." Cô ấy không chắc chắn nghiêng đầu xác nhận: “Chị ơi, hình như em gặp anh ấy rồi đúng không?”
Lê Xu "Ừ" một tiếng, cô giới thiệu ngắn gọn: “Anh ấy là học trưởng của em.”
Lê Nguyệt: “?”
Đôi mắt ngơ ngác của cô ấy càng mở to hơn, ánh mắt chuyển sang một người khác hy vọng có thể nhận được câu trả lời dễ hiểu hơn.
Trần Tự Châu cũng không ngờ cô lại giới thiệu mình như vậy, anh nhướng mày nói: “Hôm tuyên truyền phổ biến pháp luật ở Nam Trung, chúng ta đã gặp nhau rồi.”
"À, em nhớ rồi, anh là Trần Tự Châu!" Có gợi ý, Lê Nguyệt theo đó liền nhớ ra ngay: "Từ lần trước anh đến trường xong là cô giáo chủ nhiệm lại bắt đầu ba ngày hai bận lấy anh làm tài liệu giảng dạy đó." Cô ấy bĩu môi, lén lút mách: “Trước đây toàn là các anh chị khóa trên thôi.”
Lắc đầu ba cái, cô ấy mới quay lại chủ đề chính, tò mò hỏi: “Chị ơi, chị với mọi người chuẩn bị đi đâu chơi thế ạ?”
"Cắm trại." Phương Hinh Nhiễm nói ra một địa danh, nghĩ đến cô ấy cũng đang trong kỳ nghỉ nên tiện miệng mời: “Tiểu Nguyệt có muốn đi cùng không?”
“???!”
"Em có thể đi ạ?!" Mắt Lê Nguyệt sáng bừng: “Muốn muốn muốn!”
Đầu cô ấy gật liên tục như tay mèo chiêu tài gạt ra tàn ảnh, Lê Xu thật sự sợ cô ấy phấn khích quá mức mà gãy cổ. Cô không đành lòng đưa tay giữ chặt đầu Lê Nguyệt: “Muốn gì mà muốn, chị đã bảo chị muốn đi đâu? Em cũng không được đi.”
"Ơ?" Bị chị gái chế tài, Lê Nguyệt thoáng chốc như một bông cúc nhỏ bị mưa bão vùi dập, hoang mang không thôi: “Chị ơi sao chị không đi ạ? Cơ hội tốt thế mà.”
"Chị em không đồng ý thì chị Hinh Nhiễm sẽ đưa em đi." Phương Hinh Nhiễm kéo cô ấy lại gần, an ủi nói.
“...”
Nhìn Lê Nguyệt tự nhiên leo lên xe theo, Lê Xu một bụng vô ngữ, tức đến bật cười.
Sao, bây giờ ý kiến của cô lại không quan trọng đến thế sao?
"Cười cái gì mà cười!" Tai Lê Xu bắt được tiếng cười, cô quay đầu lườm cái kẻ đang cố nhịn cười kia, càng thêm tức giận: “Không thấy có người đang cướp trẻ con giữa đường à, anh không thèm quản luôn sao?”
Trần Tự Châu nghiêm trang đề nghị: “Vậy cô mau báo cảnh sát đi.”
Lê Xu: “...”
Lê Xu nghẹn họng, thế mà không thể phản bác được, cuối cùng đành giữ thể diện trừng mắt nhìn anh một cái rồi bước lên xe.
Người ta đã lái xe đến tận nơi để đón rồi, không đi thì không được, Lê Xu đành gọi điện thoại cho ba Lê báo tình hình, nói muốn đưa em gái đi chơi.
Ba Lê ngày thường vẫn hay nhắc nhở các cô chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, nghe thấy hai người muốn đi cắm trại đương nhiên trăm phần trăm đồng ý, còn bảo không cần lo lắng về phía mẹ Lê, ông sẽ nói chuyện.
Lê Nguyệt giật lấy điện thoại, nói mười mấy lần với đầu dây bên kia, hô to "Yêu ba", rồi vui vẻ nhìn sang Lê Xu: “Thấy chưa, thế này là không thành vấn đề rồi!”
Lê Xu hiếm khi để ý đến vẻ đắc ý của cô ấy như học sinh tiểu học. Cô lấy lại điện thoại, nói vài câu rồi cúp máy, cúi đầu lướt video, tiện tay bóc một cái bánh chưng ăn – từ phòng ba Lê xuống dưới, ông đã bảo cô chia cho Phương Hinh Nhiễm.
Vừa vặn năm cái, đủ cho mấy người trên xe mỗi người một cái.
Khác với mọi năm, năm nay chỉ gói một loại nhân. Tất cả đều là bánh chưng nhân thịt, ba phần mỡ bảy phần nạc của chân giò heo được băm nhỏ bằng hạt đậu phộng, ướp gia vị rồi cho vào tủ lạnh qua đêm để ngấm đủ hương vị. Hôm sau, dùng lá dong tươi để gói, bánh béo mà không ngán, vừa mềm vừa thơm.
Lê Xu ở nhà đã ăn hai cái, nhưng bây giờ vừa chạm môi là lại không kìm được. Cô ăn hết cái bánh trong tay, tiện tay còn định ăn luôn cả cái của Trần Tự Châu, vẫn là Lê Nguyệt nhắc nhở cô mới phản ứng lại, vội vàng gọi tên cô.
Nhưng đã ăn rồi, hơn nữa chỉ còn miếng cuối cùng, cũng không cần thiết phải đặt lại. Lê Xu cân nhắc xong thì ăn hết luôn, cô thản nhiên nói: “Ngại quá, không cẩn thận ăn mất bánh chưng của anh rồi, lát nữa sẽ bù lại cho anh nhé.”
Trần Tự Châu sẽ không keo kiệt một miếng bánh, nhưng nghe cô nói câu tiếp theo, anh liền chuyển ý nghĩ, hai tay nắm vô lăng hỏi cô: “Lát nữa là khi nào?”
Anh gõ ngón tay lên mặt đồng hồ, thờ ơ trêu chọc: “Để tôi đếm xem đây là cái bánh thứ mấy rồi.”
Lê Xu: “...”
"Một cái bánh chưng cần thiết thế à?" Lê Xu vô ngữ.
Trần Tự Châu nhướng mày, giọng điệu nhẹ như mây khiến người ta tức điên: “Ai biết được.”
Cái ngữ khí đó cứ như thể cô thường xuyên bùng kèo anh vậy.
"Về! Chờ ngày về tôi sẽ mang đến tận nhà anh được chưa!" Giọng Lê Xu đã lẫn cả tiếng địa phương. Cô cúi đầu nhắn tin cho Phương Hinh Nhiễm: 【Cậu sao vậy hả?】
Phương Hinh Nhiễm: 【? 】
Hai người đều ngồi ở hàng ghế sau, cô ấy quay đầu lướt qua Lê Nguyệt nhìn sang. Ánh mắt vô tội.
Lê Xu đối mặt với ánh mắt dò hỏi của cô ấy, hất cằm, bĩu môi ý bảo chỉ Trần Tự Châu, rồi cúi đầu trả lời: 【Cậu đâu phải không biết giữa tớ với anh ấy đã xảy ra chuyện gì, anh ấy ở đây mà cậu còn rủ tớ?】
Phương Hinh Nhiễm hỏi lại: 【Cậu nói không thèm để ý sao?】
Lê Xu: 【Nhưng vẫn ngại chứ!】
Phương Hinh Nhiễm "À" một tiếng, không bận tâm: 【Vậy không phải tốt quá sao, coi như cho cậu đi cai nghiện.】
Lê Xu: 【????????】
Lê Xu nhắn đầy màn hình dấu chấm hỏi, nhưng Phương Hinh Nhiễm cũng không trả lời, thậm chí trong lòng Lê Xu còn lo sợ khi thấy cô ấy tự nhiên đi bắt chuyện với Trần Tự Châu: “Nghe Quý Diễn nói anh vẫn độc thân, cũng chưa từng yêu đương bao giờ.”
Trần Tự Châu không trả lời thẳng: “Sao tự nhiên hỏi cái này vậy?”
Điện thoại trong lòng bàn tay liên tục rung, Phương Hinh Nhiễm rũ mắt liếc nhìn.
Lê Xu: 【Cậu làm gì đó?!】
Phương Hinh Nhiễm đặt ngón tay lên nút nguồn khóa màn hình, liếc mắt trấn an Lê Xu một cái, ý bảo tạm thời đừng nóng vội, rồi nói: “Chán quá mà, buôn chuyện một chút cho đỡ thời gian.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.