Bốp!!!
Lâm Khả ghé vào mép giường, hai tay ôm lấy đầu, không dám thở mạnh.
Thật là muốn chết! Muốn chết!
——
Trong bóng đêm, Doãn Hàng giật giật cánh tay.
Cậu căn bản là không có ngủ, từ lúc Lâm Khả đẩy cửa bước vào trong phòng, mọi nhất cử nhất động của cô cậu đều biết hết. Cậu chỉ giả vờ ngủ để xem Lâm Khả muốn làm việc xấu gì.
Quả nhiên ——
Cái nha đầu ngốc nghếch này.
Doãn Hàng hơi híp mắt, xuyên qua ánh sáng như có như không, thấy Lâm Khả đang ghé đầu vào mép giường cậu, ngoại trừ mái tóc đen nhánh kia thì cậu không nhìn thấy bất cứ cái gì.
Khóe miệng Doãn Hàng nhếch lên, cũng không có ý định động đậy, hai tròng mắt đảo đảo muốn nhìn xem cô nàng kia định làm gì.
Trong lòng cậu nổi lên một suy nghĩ, không để ý nữa, cậu lại một lần nữa nhắm hai mắt lại.
——
Lâm Khả đã dự đoán rằng, sau khi nghe tiếng động, Doãn Hàng sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng giờ thì một chút âm thanh cũng không có, cả căn phòng lại vô cùng yên tĩnh.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, từ trong bóng tối quan sát, Doãn Hàng dường như không có động tĩnh gì, vẫn an tĩnh ngủ say.
A ——
Cô trong lòng thở phào, trái tim dần trở lại nhịp đập bình thường.
Cô quỳ ở bên mép giường, trong bóng đêm, quan sát ngũ quan không nhìn rõ của người con trai đang ngủ kia, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao cao.
Hiện tại, cô không biết cậu đang vui hay đang buồn, còn cô thì vô cùng buồn rầu, miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coca-them-duong/405035/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.