Ở cổng trường.
Tiếng cổ vũ thi đấu không xa vẫn ồn ào vang lên, Lâm Khả không ngừng quay đầu lại nhìn, cô ỉu xìu, ủ rũ cụp đuôi: "A...:
Doãn Hàng nhìn bộ dạng mất mát của Lâm Khả, khẽ cong mi, cậu chậm rãi đi đến phía sau cô, xoa xoa mái tóc mềm mại: "Đi thôi."
Lâm Khả quay đầu lại, do dự nhìn Doãn Hàng: "Chúng ta có thể về sao?"
Giọng nói của Doãn Hàng vô cùng nhẹ nhàng: "Tớ xin thầy nghỉ rồi."
Lâm Khả ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ." Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Doãn Hàng nhìn bộ dạng uể oải của Lâm Khả, trầm mặc không nói câu nào, hai người dọc theo lối đi bộ đi về phía trước, vừa mới đến khúc cua, Doãn Hàng liền ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Khả: "Lên đi."
Hả?
Lâm Khả có chút nghi hoặc, cô nhìn chằm chằm phía sau lưng Doãn Hàng, có chút mờ mịt: "Tớ...sao?
Doãn Hàng nhíu mày: "Nhanh lên."
Ngoan ngoãn đứng sau Doãn Hàng, Lâm Khả cảm thấy có chút ngượng ngùng, tuy rằng khi còn nhỏ Doãn Hàng cũng từng cõng cô, nhưng mà khi đó, hai người còn nhỏ...
Hiện tại ——
Không giống nhau ——
Gương mặt Lâm Khả đỏ ửng lên, bước chầm chậm, vẫn không dám bò lên.
Doãn Hàng có chút không kiên nhẫn, cậu không do dự sấn lại gần, nhân lúc Lâm Khả còn do dự vươn tay kéo tay phải của cô, đem cô bế lên.
"A..." Bất thình lình bị bế lên, Lâm Khả sợ tới mức hét lên một tiếng, cô vội vàng ôm lấy cổ Doãn Hàng, để chính mình không ngã xuống.
Doãn Hàng cảm nhận được hơi thở ấm áp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coca-them-duong/405089/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.