"Tớ không thay đổi."
Lâm Khả thề, nếu có cuộc thi xem tim ai đập nhanh hơn, cô sẽ đăng kí đi thi lập tức.
Cô ngây ngốc nhìn Doãn Hàng, có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng lời nói vừa đến đầu lưỡi liền không nói được gì nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm người con trai mình thích mười mấy năm qua.
Cảm nhận được ánh mắt "nóng bỏng" của Lâm Khả nhìn mình, Doãn Hàng có chút không tự nhiên.
Mặc dù thường ngày Lâm Khả nói rất nhiều, nhưng không hiểu sao hôm nay cô hoàn toàn không nói gì, Doãn Hàng lại cảm thấy có chút không thoải mái: "Nói chuyện."
"A...a...ừ..." Lâm Khả ấp úng một lúc, một chữ cũng không thể nói rõ ra.
Hiện tại, cô chỉ muốn chạy tới ôm lấy Doãn Hàng, không cho cậu rời khỏi mình nữa.
Doãn Hàng nhíu mày.
"Doãn Hàng." Lâm Khả khẽ giật giật vạt áo cậu.
"Sao thế?"
Lâm Khả đỏ mặt lắc đầu: "Không có gì."
Thật xấu hổ, bây giờ cô phải làm gì? Hiện tại nên làm gì đây?
Cô muốn hôn cậu sao?
Cô muốn ôm cậu một cái sao?
Tại sao so với trước đây lại thẹn thùng như vậy!
Thấy bộ dạng luống cuống, thẹn thùng của cô, một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
"Hả?"
Doãn Hàng không nhìn cô, mà an tĩnh nhìn mặt biển: "Lúc ở nước ngoài, mỗi lần nhớ cậu, tớ đều ra biển."
Nghe giọng nói nhàn nhạt của Doãn Hàng, Lâm Khả ngượng ngùng cúi đầu, nhìn cái tay đang được tay cậu nắm lấy, không kìm lòng được mà nắm chặt lấy.
Thì ra, được người mình thích thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coca-them-duong/405108/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.