Khi cánh cửa được đẩy ra, ánh trăng bất ngờ tràn vào, chiếu sáng đôi vai của người vừa bước vào.
Dáng người cao ráo, cử chỉ quen thuộc ấy dần trùng khớp với ký ức của Trình Thước, chỉ khác mỗi chiếc áo đồng phục xanh ngày xưa giờ đã được thay bằng một chiếc sơ mi đen, như thể Tống Vấn Uyên chưa từng thay đổi.
Chiếc đèn treo trên trần nhà khẽ lắc lư, ánh sáng màu cam vàng lay động và biến hóa, tôn lên từng đường nét trên khuôn mặt của Tống Vấn Uyên. Y tựa như một vị thần đang dạo bước giữa nhân gian, cuối cùng ánh sáng tụ lại thành hai điểm rực rỡ trong đồng tử của Trình Thước.
Trình Thước nhìn chăm chăm, đến ngẩn ngơ.
Cho đến khi trong tầm mắt anh, Tống Vấn Uyên dừng bước, một chàng trai đứng phía sau y mỉm cười khoác tay y. Tống Vấn Uyên đáp lại bằng cách bóp nhẹ sống mũi cậu ta, nở một nụ cười dịu dàng.
Bất giác, Trình Thước cảm thấy một luồng nghẹn ngào dâng lên trong lồng ng.ực, ánh mắt trở nên trống rỗng.
Bên kia, dường như Tống Vấn Uyên cũng cảm nhận được điều gì, y bất chợt nhìn về phía Trình Thước...
Trình Thước vội vàng cúi đầu, ngón tay nắm chặt vành mũ, ép xuống, tim đập liên hồi.
Giống như mọi lần tình cờ gặp Tống Vấn Uyên hồi cấp ba, anh vẫn không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của y. Anh vẫn nhát gan như vậy.
Hàng mi của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cocktail-blue-tra-cac/2719266/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.