“Nếu... nếu anh vẫn không tin.” Trình Thước có lẽ đã hiểu lầm sự im lặng của Lục Hoài Khiên.
“Anh có thể tiếp tục... cho đến khi nào anh cảm thấy... tôi không ghét anh chạm vào tôi... nữa mới thôi.”
Thần sắc Lục Hoài Khiên khựng lại, hắn rũ mắt im lặng hồi lâu, giọng khàn đi: “Là vấn đề của tôi, tôi đã hiểu lầm cậu, xin lỗi.”
Đuôi mắt Trình Thước vẫn còn vương chút sắc đỏ chưa tan hết, hàng mi khẽ run rẩy, chiếc áo gile màu đen từ lâu đã bị kéo rộng, chiếc áo sơ mi trắng bị vò đến nhăn nhúm.
Lồng ng.ực anh phập phồng do nhịp thở gấp gáp, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, quay đầu đi, giọng điệu thản nhiên.
“Không sao... là tôi cho anh sờ... chỉ cần anh không hiểu lầm là được.”
Lục Hoài Khiên nghe vậy, rơi vào im lặng.
Hắn đứng đó hồi lâu, vô định, không nói một lời.
Câu nói này của Trình Thước, lọt vào tai hắn, giọng điệu rất giống khiêu khích, nhưng nội dung lại rất giống tán tỉnh, hắn nghĩ, Trình Thước là mèo hoang nhỏ cũng được, hoa hồng xanh cũng được, hắn thích dáng vẻ này của anh… Có chút ranh mãnh, có miếng ngông cuồng, kèm theo đó là kiêu ngạo, thêm một tí bướng bỉnh.
Không khí hóa thành rượu lâu năm, người say luôn dễ mất đi khả năng phán đoán, lý trí và tự chủ, men say làm tê liệt thần kinh, hắn chứng kiến ma lực của sự ích kỷ… Chỉ cần thỏa mãn d.ục v.ọng khiến Trình Thước bật khóc là được, đằng nào cuối cùng, Trình Thước cũng sẽ thỏa hiệp với hắn… Hắn có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cocktail-blue-tra-cac/2719299/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.