Mặt trời lên cao 30.000m2, ánh nắng chói chang.
Trình Thước từ từ ngồi dậy trên giường, cả người vẫn còn mơ màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Anh ngồi yên lặng suy nghĩ một lát. Những ký ức liên tục, có logic về đêm qua cuối cùng dừng lại ở phòng thay đồ lúc mười giờ, khi anh một hơi cạn sạch ly cocktail màu xanh.
Sau đó, hình ảnh đột ngột đứt đoạn, những mảnh ký ức vụt qua như một cuốn phim tua nhanh, mờ ảo, lộn xộn, thậm chí có chút mập mờ, khiến đầu anh căng như muốn nổ tung, hư hư thực thực, không phân biệt được nó là mơ hay là thật.
Anh say đến mất trí nhớ rồi.
Đầu ngón tay ngẩn ngơ chạm lên môi, Trình Thước nghi ngờ vén chăn, trên khắp cơ thể không có bất kỳ dấu vết đáng ngờ nào, dường như báo hiệu rằng tất cả những mập mờ đáng ngờ trong ký ức chỉ là một giấc mơ hoang đường.
Anh im lặng mặc quần áo, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Chỉ thấy trên bàn ăn bày bánh mì, sữa, trứng ốp la, vân vân, Lục Hoài Khiên đang lười biếng dựa lưng vào ghế gỗ, cười chào anh:
“Cậu dậy rồi à, buổi sáng tốt lành, mặc dù đã không còn sớm nữa. Cậu đợi một lát, tôi giúp cậu hâm lại bữa sáng.”
Vài phút sau, bữa sáng nóng hổi được đưa đến trước mặt Trình Thước.
Trình Thước nhận lấy bộ đồ ăn đối phương đưa cho.
“Cảm ơn.”
Anh cụp mắt xuống, máy móc lặp lại động tác nhai, ánh mắt vô định lơ lửng giữa không trung, không biết đang nghĩ gì.
Lục Hoài Khiên thuận thế ngồi xuống đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cocktail-blue-tra-cac/2719306/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.