Nhưng Trình Thước không ngờ, chuyện này vẫn chưa xong.
Vào buổi tối hôm đó, lúc mười giờ, ông chủ Lục đích thân đến phòng thay đồ, tận tay trao cho Trình Thước một chiếc hộp máy bay tinh xảo. Dưới ánh mắt khó hiểu của Trình Thước, hắn mỉm cười giải thích: “Đây là một bộ tây trang. Tôi hy vọng vào ngày sinh nhật, cậu có thể mặc bộ tây trang này xuất hiện trước mặt tôi.”
Nói xong, Lục Hoài Khiên vội vàng bổ sung: “Đây là một trong số ít những điều ước trong ngày sinh nhật của tôi. Mong cậu giúp tôi thực hiện, cảm ơn nhé.”
Dường như chỉ cần chậm một giây, hắn sẽ nhận được lời từ chối của Trình Thước.
Trình Thước: “…”
Đối phương quá mức trịnh trọng, anh nghi ngờ có điều bất thường.
Trình Thước do dự hé mở một khe nhỏ trên hộp máy bay, liếc mắt nhìn vào bên trong.
Ừm, không phải bộ tây trang màu huỳnh quang chói lóa, có thể mặc ra ngoài được.
Trong lòng anh khẽ thở phào nhẹ nhõm… Còn lại nửa hơi, phải đợi anh kiểm tra kỹ lưỡng bộ tây trang này từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới mới dám thở ra.
Trình Thước nghĩ như vậy, không phải vì nghi ngờ gu thẩm mỹ của Lục Hoài Khiên, mà hoàn toàn là di chứng do những bài kiểm tra viết hành hạ gây ra.
Thật không dám giấu, hiện tại anh có cảm giác Lục Hoài Khiên chuyện gì cũng có thể làm được.
“Cậu lấy ra xem thử đi.” Lục Hoài Khiên đứng bên cạnh thúc giục.
Nghe thấy câu này, Trình Thước mới dám đường hoàng mở quà trước mặt hắn.
Anh quả nhiên cầm hai vai áo lên, lật đi lật lại xem xét kỹ lưỡng. Sau khi ngắm nghía xong, anh lại cầm lấy hai đầu cạp quần, lặp lại động tác vừa rồi, cuối cùng xác định trên bộ quần áo không có hình vẽ hay vật trang trí kỳ lạ nào.
Chỉ là một bộ tây trang màu đen bình thường, dùng để mặc trong những dịp trang trọng.
Lục Hoài Khiên hỏi: “Thích không?”
“Anh thích là được, dù sao cũng là điều ước trong ngày sinh nhật của anh.” Trình Thước vừa xếp quần áo vừa nói: “Tôi chỉ cần mặc thoải mái là được, anh cũng biết mà, tôi không mấy để ý đến quần áo.”
Trình Thước nói như vậy là bởi vì không lâu trước đó, vào một buổi tối nọ, anh chủ tò mò quá độ lại thấy anh mặc áo khoác denim xanh với quần thể thao đen đến công ty, thực sự không nhịn được mà hỏi: Sao lần nào đến cậu cũng mặc quần áo giống nhau vậy?
Anh đành giải thích rằng mình có hai chiếc denim giống hệt nhau và vô số quần thể thao đen mua sỉ.
Động cơ là mua quần áo giống nhau có thể tiết kiệm thời gian quyết định, giảm rủi ro mua hàng online thất bại xuống mức không, cũng không cần tốn công sức vào việc phối đồ, vì căn bản là không có gì để phối, nói chung là có thể nâng cao hiệu suất ở mức tối đa.
Quan điểm này cũng thể hiện trong vấn đề ăn uống, ví dụ như Trình Thước đã từng liên tục một tháng, mỗi ngày cứ đúng tới trưa đều đến căng viên Hòe Viên ăn mì bò Hoài Nam¹, buổi tối thì cháo bát bảo² với sủi cảo chiên³.
Sau khi biết được câu trả lời, Lục Hoài Khiên đã chọc ghẹo một câu, nói Trình Thước mặc như vậy dễ bị người khác hiểu lầm là quanh năm không tắm.
Trình Thước trả lời rằng không sao cả.
Lục Hoài Khiên nghe vậy thì cười ha ha, phụ họa nói đúng là vậy.
Tối nay, vì sự xuất hiện đột ngột của Lục Hoài Khiên, cộng thêm chiếc xe đạp điện chia sẻ quét mã lại là hàng dởm, không đủ điện, Trình Thước về nhà muộn hơn bình thường hai mươi phút. Trớ trêu thay, một trong những thủ phạm lại gửi tin nhắn WeChat hỏi: Vẫn chưa về đến nhà sao?
Tin nhắn cứ liên tục gửi đến.
[ Hay là lại quên chấm công rồi? ]
[ Mau trả lời tin nhắn đi, đừng làm tôi lo lắng ]
Trình Thước vội vàng gửi một tin nhắn thoại qua loa cho xong chuyện, sau khi vệ sinh cá nhân xong trở về phòng ngủ thử bộ tây trang, vừa vặn như may đo.
Anh ngồi trên giường, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lật đi lật lại bộ tây trang trong tay từ đầu đến cuối, nhưng vẫn không tìm thấy nhãn hiệu nào.
… Thì ra lại là đồ đặt may.
Ngày tháng thoáng cái đã đến sáng thứ Bảy, Trình Thước đặc biệt dậy sớm gội đầu, thoa chút kem dưỡng da có tác dụng làm trắng, đây đã là nghi thức long trọng nhất mà anh có thể nghĩ ra trước khi tham gia những dịp quan trọng.
Khoảng tám giờ rưỡi, Lục Hoài Khiên gửi tin nhắn nói đã đến, Trình Thước từ cửa sổ tầng ba nhìn xuống, giữa muôn vàn màu xanh có một chấm tím, vô cùng nổi bật.
Xuống lầu, Trình Thước liếc mắt một cái đã thấy Lục Hoài Khiên ở đằng xa.
Áo tây trang đen, tóc vuốt keo ngược ra sau, nhưng không vuốt hết, trước trán còn để lại hai lọn tóc, vừa có thể che bớt khuyết điểm khuôn mặt, vừa có thể thổi phồng lên để làm điệu. Rõ ràng là muốn ăn mặc theo phong cách trưởng thành, ổn trọng, nhưng khí chất hào hoa phong nhã vẫn cứ không thể kìm nén, từ trong ra ngoài tỏa ra, cố tình là khi hắn cười chào hỏi, ví dụ như bây giờ.
“Chào cậu, Trình Thước!” Lục Hoài Khiên nghiêng người dựa vào cửa xe, khoa trương vẫy tay.
“Chào.” Trình Thước gật đầu, ra hiệu mình đã thấy.
Ngồi vào ghế phụ, anh mới phát hiện, Triệu Minh, Mạnh Duật và một quản lý khác tên là Tô Bỉnh Nhiên đều ở đó.
Triệu Minh là cổ đông nhỏ của quán bar, Mạnh Duật và Tô Bỉnh Nhiên cùng nhau quản lý toàn bộ nhân viên quán bar, ba người là trụ cột của quán bar Mạc Lam, việc Lục Hoài Khiên mời họ đến tham dự tiệc sinh nhật là điều hết sức bình thường.
Trình Thước quay đầu lại, chào hỏi ba người một cách đơn giản.
Triệu Minh thuận miệng khen: “Áo cậu mặc đẹp thật đấy.”
“Cảm ơn.”
Trình Thước vốn đã đẹp trai, trang điểm vào lại càng đẹp hơn, Triệu Minh không khỏi nhìn thêm vài lần, rồi mới chuyển ánh mắt sang Lục Hoài Khiên. Anh ta nheo mắt nhìn kỹ, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Má ơi, thằng Lục, tao giờ mới để ý, tây trang của mày với Trình Thước là cùng một kiểu, hai tụi mày mặc đồ đôi hả?”
Lời vừa dứt, không gian trong xe nhất thời rơi vào sự im lặng quái dị.
Trình Thước coi như câu này không phải nói với mình, lặng lẽ quay đầu đi, không để ý.
Lục Hoài Khiên ngoài ý muốn nhướng mày, muốn đáp lại nhưng lại sợ Trình Thước cảm thấy xấu hổ, nên tạm thời không nói gì.
Mạnh Duật sắc mặt hơi tối sầm lại, im lặng không lên tiếng.
Chỉ có Tô Bỉnh Nhiên không hề nhận ra bầu không khí đột ngột trở nên cứng ngắc, vỗ vai Triệu Minh: “Người ta gọi là đồ anh em đấy, mặc giống nhau đâu chỉ có đồ đôi, còn có đồ chị em, đồ bạn thân, đồ gia đình nữa, anh nói thế thì hẹp hòi quá rồi.”
Triệu Minh trên mặt cười gượng hai tiếng, trong lòng nghĩ Tiểu Tô mày hiểu cái gì.
Anh ta cũng biết mình thẳng tính quá, lại lỡ lời nên vội vàng chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Suốt chặng đường, Lục Hoài Khiên lại chuyên tâm lái xe, im lặng không nói gì.
Trình Thước vốn ít nói, càng đông người lại càng ít nói hơn.
Mạnh Duật dường như tâm trạng không tốt, không có hứng thú trò chuyện.
Chỉ còn lại Triệu Minh và Tô Bỉnh Nhiên, người một câu tôi một câu, có qua có lại, tán gẫu lung tung, giống như đang nói chuyện hài vậy.
Bầu không khí lúc này mới không quá gượng gạo.
Rất nhanh, chiếc xe hơi chạy vào bãi đỗ xe.
Họ đến một khách sạn sang trọng nổi tiếng ở thành phố Hoa Phong.
Vừa xuống xe, Trình Thước nhìn lòng bàn tay trống không của mình: “Đợi đã, quà tôi tặng anh còn chưa lấy.”
Lục Hoài Khiên: “Cứ để trong xe là được.”
Có nhân viên phục vụ mỉm cười đi đến trước mặt mọi người, nói mời đi lối này.
Triệu Minh, Mạnh Duật và Tô Bỉnh Nhiên đi theo sát phía sau, Trình Thước vốn cũng định đi theo.
Nhưng lại bị Lục Hoài Khiên nắm lấy lòng bàn tay.
“Trình Thước, cậu đi theo tôi.”
Thì ra lối đi đến sảnh tiệc không chỉ có một con đường, con đường mà Lục Hoài Khiên dẫn đầu rõ ràng kín đáo hơn nhiều.
Trình Thước nghĩ ngợi một lát, nói: “Đây coi như là lối đi VIP sao?”
Lục Hoài Khiên đáp: “Chắc vậy.”
“Tôi phát hiện anh hình như rất thích tiêu chuẩn kép.”
“Cậu phải thừa nhận, tiêu chuẩn kép là bản chất của con người, tài lực của tôi có hạn, ưu đãi đương nhiên chỉ dành cho những người tôi quan tâm.”
“Lời ngon tiếng ngọt.”
“Cậu đâu phải ngày đầu tiên quen tôi, tôi vẫn luôn là kẻ nói lời ngon tiếng ngọt mà.”
Chậc, còn đắc ý nữa chứ, Trình Thước thầm nghĩ.
Bên kia Lục Hoài Khiên lại nói: “Lần này Hoài Hiên tổ chức một buổi tiệc cocktail trước bữa tối, tiện cho mọi người giao lưu, trước mười một giờ rưỡi cậu có thể tự do đi lại.”
“Đợi đến sảnh tiệc, tôi sẽ bị thằng em kéo đi theo quy trình mất, có khi cậu tìm cũng không thấy tôi đâu, dù tìm thấy thì cũng khó chen vào nói chuyện, tôi có lẽ cũng không thể lúc nào cũng để ý đến cậu được, nếu có việc gì thì nhắn tin cho tôi, có việc gấp thì gọi điện.”
Trình Thước gật đầu: “Ừm.”
“Cậu không thích uống rượu, có thể uống nước ép trái cây, chúng tôi còn chuẩn bị một ít bánh ngọt, không giới hạn số lượng, cậu muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đừng khách sáo.”
Trình Thước khẽ gật đầu: “Biết rồi.”
“Danh sách khách mời không phải một mình tôi quyết định, tôi cũng không biết có người nào háo sắc hay không, cho chắc ăn, nước ép cậu cứ lấy ở chỗ nhân viên phục vụ, không qua tay người khác, sẽ an toàn hơn. Ngoài ra, nếu có ai mượn danh nghĩa chúc mừng sinh nhật tôi để ép cậu uống rượu, nói không uống là không nể mặt, tuyệt đối đừng để ý đến hắn, cứ nói là cậu bị dị ứng cồn.”
“Biết rồi.” Nói xong, Trình Thước nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Giờ mới phát hiện anh cũng lắm lời như vậy.”
“Lắm lời?” Lục Hoài Khiên nhướng mày lặp lại.
“Ngài nghe nhầm rồi.” Trình Thước nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp.
“Tôi đang khen ngài chu đáo, cẩn thận.”
Lục Hoài Khiên hừ một tiếng.
Nhưng vẫn tiếp tục dặn dò: “Tối nay, có lẽ tôi không thể đưa cậu về nhà được, vì ít nhiều gì tôi cũng sẽ uống vài ly, dù sao chủ nhật cậu cũng không có tiết… Trường không có lịch đi vẽ ngoài trời đột xuất chứ?”
“Không.”
“Vậy tối nay cậu đừng về, tôi đưa cậu đến ở phòng tổng thống.”
Không biết từ lúc nào, hai người đã đi đến cuối hành lang, trước mặt là thang máy lồng kính.
Ngay khoảnh khắc Lục Hoài Khiên đưa tay ấn nút số, Trình Thước đột nhiên chú ý đến, trên cổ tay áo sơ mi trắng của đối phương, hai viên đá quý màu xanh tím chuyển sắc, điểm xuyết ánh bạc óng ánh, giống như bầu trời đêm và ngân hà phản chiếu trong biển sâu.
Đó chính là khuy măng sét anh tặng Lục Hoài Khiên.
Tim Trình Thước khẽ run lên.
Anh ngẩn người nói: “…Vậy mà hôm nay anh lại đeo nó.”
“Sao cơ?”
“Không có gì.”
“Hy vọng cậu đừng nói lửng lơ khơi gợi sự tò mò của tôi, đây cũng là một trong những điều ước sinh nhật của tôi.”
Trình Thước bất giác mím môi, nhượng bộ: “…Tôi nói khuy măng sét, vậy mà hôm nay anh lại đeo nó.”
“Hôm nay đeo thì sao nào?” Lục Hoài Khiên giơ tay phải lên ngắm nghía vài lần, vẻ mặt hài lòng nói: “Tôi thấy rất hợp mà, nhìn thì có vẻ kín đáo nhưng thực ra lại rất sang trọng, cậu rất có mắt nhìn.”
Trình Thước nhất thời không nói nên lời.
Anh nghĩ, một buổi tiệc sinh nhật tốn kém mấy triệu tệ, nhân vật chính được giới thượng lưu lui tới chúc mừng, vậy mà lại đeo một đôi khuy măng sét giá thậm chí chưa đến trăm tệ, thực ra là không xứng chút nào, quá rẻ tiền, nhưng Lục Hoài Khiên dường như không để ý… Không phải là giả vờ không để ý, mà là thực sự hoàn toàn không để ý.
Bỗng nhiên anh khẽ cười, có lẽ chính vì không để ý, mới là Lục Hoài Khiên.
“Bình thường không đeo là vì tôi phải pha chế rượu, rất dễ va chạm vào ly hoặc bình shaker, lỡ mà để lại vết xước trên khuy măng sét, tôi sẽ xót lắm.”
Lục Hoài Khiên vừa nói vừa bước ra khỏi thang máy, lối vào sảnh tiệc trải thảm đỏ rực rỡ, bên tay phải là một bức tường ký tên rất lớn.
Trình Thước ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy trên bức tường ký tên đã có không ít lời chúc sinh nhật và chữ ký.
Bên cạnh, Lục Hoài Khiên đưa cho anh một cây viết, anh nhận lấy, suy nghĩ một lát, chỉ để lại bốn chữ đơn giản nhất trên bức tường ký tên.
Sinh nhật vui vẻ.
“Vậy là hết rồi?” Lục Hoài Khiên nói từ phía sau.
Trình Thước cúi đầu nghĩ một lát, rồi viết: Chúc làm ăn phát đạt, tiền tài rộng mở.
“Sau đó thì sao, hết rồi?” Giọng Lục Hoài Khiên có chút ngạc nhiên.
Trình Thước đành nhíu mày nghĩ thêm một lát, rồi viết tiếp: Chúc bình an thuận lợi, tâm nguyện thành sự thật.
Thấy Lục Hoài Khiên mấp máy môi định nói gì, Trình Thước nhanh chóng nói trước: “Lần này thì thật hết rồi, tôi chỉ biết mấy câu thành ngữ này thôi.”
“Thật sao?” Lục Hoài Khiên tặc lưỡi một tiếng: “Nhưng tôi thấy bài tiểu luận trong bài kiểm tra viết của cậu, thành ngữ dùng khá trôi chảy đấy chứ.”
“…”
“Thôi được thôi được, không làm khó cậu nữa.” Lục Hoài Khiên biết dừng đúng lúc.
“Làm phiền bạn Trình Thước ký tên lưu niệm.”
“Tôi đâu phải người nổi tiếng mà ký tên làm gì.”
“Coi như là thỏa mãn một trong số ít những điều ước của người nhận lời chúc sinh nhật, được không?”
“Tôi thấy ‘số lượng’ điều ước của anh cũng không ít đâu.”
Trình Thước tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn viết tên mình sau lời chúc.
Anh đưa viết cho Lục Hoài Khiên, người sau không trả lại cho nhân viên, ngược lại còn mở nắp bút, vung tay một cái, viết ba chữ 陆淮骞 (Lục Hoài Khiên) sau hai chữ 程铄 (Trình Thước) của anh, chữ hành thảo phóng khoáng, ngông cuồng hết mực.
Sau đó nữa… Nét vẽ rồng bay phượng múa, vậy mà lại vẽ ra một trái tim, khoanh tròn cả hai cái tên vào bên trong.
Trình Thước mặt không chút gợn sóng: Quen rồi.
Người vẽ trái tim trên bức tường ký tên không ít, nhưng người vẽ trái tim cho hai cái tên thì chỉ có người trước mắt, Lục Hoài Khiên hắn không thấy xấu hổ là được, dù sao đa số những người đến đây đều không quen biết Trình Thước anh.
Trình Thước được dẫn đi gặp cha mẹ Lục Hoài Khiên, còn có Lục Hoài Hiên, nên anh cất tiếng chào hỏi.
Đến lúc này, Lục Hoài Khiên coi như bị cậu em trai yêu quý kéo đi xã giao rồi.
Trình Thước thì lấy một ly nước ép từ tay nhân viên phục vụ, tìm một góc khuất, vô thức lặp đi lặp lại động tác nhai bánh quy, càng nhai càng thấy vô vị, rất nhàm chán.
Cũng không biết Triệu Minh bọn họ đã đi đâu cả rồi, người quen mới có thể khơi gợi hứng thú trò chuyện của Trình Thước.
Trình Thước cầm ly nước ép, bắt đầu đi dạo quanh sảnh tiệc.
Anh cũng nhanh chóng tìm thấy Triệu Minh, nhưng anh ta đang nói chuyện rất vui vẻ với một người đẹp trai, cũng không cần anh đến làm kỳ đà cản mũi, thôi thì không làm phiền nữa.
Trình Thước tiếp tục đi về phía trước, đi một vòng, không thấy Tô Bỉnh Nhiên đâu, bèn bỏ cuộc.
Lần nữa trở lại góc khuất, thật khéo, vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của Lục Hoài Khiên.
Bộ tây trang mơ hồ phác họa ra vóc dáng tam giác ngược, bóng lưng cao ráo, Lục Hoài Khiên được vài người vây quanh ở chính giữa, nói chuyện rôm rả, cử chỉ tao nhã, mặt mày rạng rỡ, phối hợp với mái tóc được vuốt keo chỉnh tề, vậy mà lại có vài phần dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt.
Dù Trình Thước không muốn thừa nhận.
Tầm mắt bỗng nhiên bị người che khuất.
Trình Thước nhìn kỹ lại, hóa ra là Mạnh Duật.
Cuối cùng cũng có một người quen.
Anh còn chưa kịp lên tiếng, Mạnh Duật đã mở lời trước: “Tôi vừa nãy vẫn luôn tìm cậu trong sảnh tiệc, tìm mãi, bây giờ mới thấy.”
Trình Thước trực giác thấy câu nói này kỳ lạ, có chút khó đáp lời, dứt khoát khách sáo cười trừ.
Trong tay Mạnh Duật là ly rượu sâm panh, đáy ly chỉ còn một lớp chất lỏng màu hổ phách nhạt, xem ra cậu ta đã uống không ít.
“Hôm nay cậu rất đẹp.”
Trình Thước khách sáo đáp: “Cảm ơn.”
Mạnh Duật im lặng vài giây, rồi lại hỏi: “Quần áo… là ông chủ tặng cho cậu sao?”
Thực ra anh có thể không trả lời, nói nước đôi cho qua chuyện, nhưng nghĩ đến ngày thường Mạnh Duật đối xử với mình rất tốt, Trình Thước cảm thấy không cần thiết, bèn gật đầu: “Ừm.”
Đối phương trả lời quá thẳng thắn, Mạnh Duật bỗng nhiên cảm thấy có chút thất vọng, cúi đầu nhấp một ngụm sâm panh, ngón tay nắm chặt chân ly bất giác siết lại, đầu ngón tay trắng bệch, vậy mà lại trực tiếp hỏi ra: “Vậy nên cậu thích ông chủ sao?”
Trình Thước ngẩn người một thoáng, rồi nhanh chóng phản ứng lại, cười gượng gạo chuyển chủ đề: “Sao vậy, anh cũng bị anh Triệu tẩy não vụ đồ đôi rồi à, đã bảo mặc giống nhau đâu chỉ có đồ đôi, còn có đồ anh em nữa mà.”
Mạnh Duật nhìn thẳng vào mắt Trình Thước, ánh mắt nóng rực: “Nhưng tôi cảm thấy, cậu là người rất biết giữ khoảng cách.”
Cậu ta bỏ lửng nửa câu sau không nói: Giống như mỗi lần tôi muốn tặng quà cho cậu, cậu đều không chịu nhận, mỗi lần tôi mời cậu đi ăn cơm hoặc xem phim, cậu đều khéo léo từ chối.
Nụ cười của Trình Thước trở nên gượng gạo, đành phải đưa ra một lời giải thích: “Lục Hoài Khiên nói, tôi mặc bộ quần áo này, là một trong những điều ước sinh nhật của anh ấy, nên tôi mới đồng ý.”
Mạnh Duật nhìn chằm chằm Trình Thước, không chịu bỏ qua: “Vậy cậu có thích ông chủ không?”
Trình Thước lùi lại nửa bước.
“Hình như anh hơi say rồi, Mạnh Duật.”
“Rốt cuộc là thích hay không thích?”
Mạnh Duật đột ngột tiến lên, nắm chặt lấy cổ tay Trình Thước: “Nếu thật sự không thích, có thể, cân nhắc đến tôi không?”
━━━━━━━━━━
(1) Mì bò Hoài Nam: Bún bò là món phở được làm từ thịt bò hầm hoặc om, nước luộc bò, rau và mì. Nó tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau trên khắp Đông và Đông Nam Á. Một trong những món phở bò lâu đời nhất là món phở bò Lan Châu niuroumian hay Lan Châu được người Hồi ở tây bắc Trung Quốc sáng tạo vào thời nhà Đường.
(2) Cháu bát bảo: Cháo Bát Bảo (八宝粥) Cháo bát bảo được làm từ ngũ cốc nguyên hạt, các loại hạt và trái cây sấy khô. Theo truyền thống, món này được dùng trong lễ hội Trung Quốc, bổ dưỡng, dễ ăn và dễ làm. Đây là món ăn kèm hoàn hảo cho bữa tối trong ngày thường hoặc có thể dùng ngọt như món tráng miệng, không gây cảm giác tội lỗi.
(3) Sủi cảo chiên: Sủi cảo chiên có vỏ bằng bột mì, nhân thường là thịt bằm, rau cải, tôm hoặc các loại nhân khác tùy theo sở thích. Sủi cảo chiên được chiên trong chảo nóng cho đến khi vàng giòn ở mặt dưới, sau đó được thêm nước vào chảo để hấp chín phần vỏ bánh.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.