Về nhà rồi, lại là những ngày vùi đầu sửa bản thảo quên cả ngày đêm. Trình Thước vốn hơi cầu toàn, có lúc anh còn đắn đo giữa hai phương án cả nửa ngày trời mà vẫn không chọn ra được kết quả tốt hơn, chỉ đành nhíu mày đi hỏi Lục Hoài Khiên.
Ban đầu, Lục Hoài Khiên còn khéo léo nói rằng cả hai đều hoàn hảo, nhưng có một cái hoàn hảo hơn. Sau này, hắn nhận ra Trình Thước hoàn toàn không cần những lời khách sáo, mà cần lời khuyên thẳng thắn nhất. Thế là hắn dứt khoát chọn giúp Trình Thước luôn, để tránh cho anh cứ phân vân mãi rồi lại phải thức khuya.
Rồi chẳng biết từ hôm nào, Trình Thước tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cuối cùng cũng không lao thẳng đến bảng vẽ điện tử và viết cảm ứng nữa, mà hiếm hoi chủ động tìm Lục Hoài Khiên tán gẫu.
Lục Hoài Khiên hỏi Trình Thước đã vẽ xong chưa, Trình Thước đáp rằng đã nộp rồi. Lục Hoài Khiên cười bảo, hắn còn nghĩ Trình Thước sẽ gọi hắn cùng chứng kiến khoảnh khắc tác phẩm được nộp thành công chứ.
Trình Thước khựng lại, dường như chưa từng nghĩ đến khả năng này. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn tự mình giải quyết vấn đề, cái gọi là thiếu cảm giác nghi lễ. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Lần sau nộp bài dự thi, em sẽ gọi anh.”
Im lặng hai giây, anh lại nói thêm: “Lỡ như em có quên thì anh nhắc em nhé.”
"Anh lại mong em dạo gần đây đừng tham gia cuộc thi nào nữa, bào sức quá, hại người lắm."
Trình Thước cố tỏ vẻ từng trải, thở dài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cocktail-blue-tra-cac/2719333/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.