🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Về nhà rồi, lại là những ngày vùi đầu sửa bản thảo quên cả ngày đêm. Trình Thước vốn hơi cầu toàn, có lúc anh còn đắn đo giữa hai phương án cả nửa ngày trời mà vẫn không chọn ra được kết quả tốt hơn, chỉ đành nhíu mày đi hỏi Lục Hoài Khiên.

Ban đầu, Lục Hoài Khiên còn khéo léo nói rằng cả hai đều hoàn hảo, nhưng có một cái hoàn hảo hơn. Sau này, hắn nhận ra Trình Thước hoàn toàn không cần những lời khách sáo, mà cần lời khuyên thẳng thắn nhất. Thế là hắn dứt khoát chọn giúp Trình Thước luôn, để tránh cho anh cứ phân vân mãi rồi lại phải thức khuya.

Rồi chẳng biết từ hôm nào, Trình Thước tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cuối cùng cũng không lao thẳng đến bảng vẽ điện tử và viết cảm ứng nữa, mà hiếm hoi chủ động tìm Lục Hoài Khiên tán gẫu.

Lục Hoài Khiên hỏi Trình Thước đã vẽ xong chưa, Trình Thước đáp rằng đã nộp rồi. Lục Hoài Khiên cười bảo, hắn còn nghĩ Trình Thước sẽ gọi hắn cùng chứng kiến khoảnh khắc tác phẩm được nộp thành công chứ.

Trình Thước khựng lại, dường như chưa từng nghĩ đến khả năng này. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn tự mình giải quyết vấn đề, cái gọi là thiếu cảm giác nghi lễ. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Lần sau nộp bài dự thi, em sẽ gọi anh.”

Im lặng hai giây, anh lại nói thêm: “Lỡ như em có quên thì anh nhắc em nhé.”

"Anh lại mong em dạo gần đây đừng tham gia cuộc thi nào nữa, bào sức quá, hại người lắm."

Trình Thước cố tỏ vẻ từng trải, thở dài một hơi: "Tuổi trẻ không cố gắng thì già rồi biết làm sao?"

Lục Hoài Khiên vốn dễ cười, nghe Trình Thước nói bằng giọng điệu ông cụ non thì bật cười thành tiếng: “Có những lúc, anh thấy tuổi tâm lý của em còn lớn hơn cả anh.”

"Cảm ơn nha, anh quá khen rồi." Trình Thước ngẫm nghĩ một lát, không nhịn được nói: "Thật ra, có những lúc, em lại thấy tuổi tâm lý của anh còn nhỏ hơn tuổi thật của anh nữa."

Lời này lọt vào tai Lục Hoài Khiên, qua màng nhĩ lọc một lượt, chắc chỉ còn lại ba chữ “tuổi còn nhỏ”. Lục Hoài Khiên mặt dày vui vẻ chấp nhận: “Đương nhiên rồi, anh vẫn luôn trẻ trung mà.”

Không còn cuộc thi, không còn bản thảo thương mại, cả người nhẹ nhõm hẳn. Trình Thước nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều: "Ngày xưa, em đã từng có rất nhiều tưởng tượng về nửa kia tương lai của mình."

Lục Hoài Khiên liền hỏi tiếp: "Anh có phù hợp với tưởng tượng của em không?"

Trình Thước cũng học theo Lục Hoài Khiên, bắt đầu úp mở.

Anh cố ý nhìn Lục Hoài Khiên từ trên xuống dưới, dò xét một lượt. Người kia cũng phối hợp ưỡn ngực, cuối cùng cũng bỏ đi dáng đứng nghiêng ngả, cà lơ phất phơ thường ngày, đứng thẳng người hơn một chút.

Hồi lâu sau, Trình Thước khẽ mấp máy môi: "Hoàn toàn…"

Lục Hoài Khiên cướp lời: "Phù hợp!"

"Không phù hợp."

Lục Hoài Khiên khẽ nheo mắt: "Chỗ nào không phù hợp, nói anh nghe xem?"

Trình Thước ngập ngừng: "Em nói thật đấy nhe, anh đừng có mà giận."

"Em coi anh là người thế nào vậy?" Lục Hoài Khiên cười chẳng có gì: "Anh ngoài việc hay ghen ra thì vẫn rất dễ tính, rất dịu dàng mà, phải không em?"

Chỉ trừ việc thù dai ra thì đúng là rất thù dai thật, nửa câu này hắn đã bỏ bớt không nói ra.

"Chủ yếu là em chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm một người bạn trai lớn hơn em tám tuổi."

"Tại sao?"

"Em thấy những mối tình chênh lệch tuổi tác quá lớn thường rất dễ không bình đẳng, vì vốn sống đôi bên khác biệt nhiều. Em muốn tìm bạn trai, chứ không phải tìm cha, em khá ghét bị người khác lên lớp dạy đời."

Trình Thước ngừng lại một chút: "Nhưng mà, anh đã phá vỡ định kiến của em. Sự bất bình đẳng và cái kiểu thích dạy đời đó, em chưa bao giờ cảm nhận được từ anh. Mong anh có thể tiếp tục giữ vững phong độ."

Mắt Lục Hoài Khiên sáng lên: "Hiếm khi được nghe em khen anh đó."

Trình Thước ho khan một tiếng: "Chỉ, chỉ là trình bày sự thật thôi."

"Có lẽ vì ngày thường anh nói năng làm việc cứ lông bông, không đứng đắn nên trông rất…" anh vốn định nói là trẻ trâu, nhưng lại thấy từ này có nghĩa xấu, nên tạm đổi thành: "không được chín chắn cho lắm.”

Ai ngờ Lục Hoài Khiên cứ như đi guốc trong bụng anh vậy: “Muốn nói anh trẻ trâu chứ gì?”

Hắn thản nhiên đón nhận lời nhận xét này. Lục Hoài Khiên cười tủm tỉm nói: "Em không hiểu đâu, trẻ trâu cũng là một cách để giữ mình trẻ trung đấy."

"Nghe em nói vậy xong, anh lại thấy chúng mình hợp nhau quá chứ. Em xem nhé, tâm lý em thì chững chạc hơn tuổi, còn anh thì lại trẻ trâu hơn tuổi. Tuổi thật của chúng ta tuy cách nhau tám năm, nhưng về mặt tâm lý thì lại ngang bằng nhau, chẳng phải em muốn một tình yêu bình đẳng hay sao?"

Hiếm khi vào lúc rảnh rỗi thế này lại được nghe Lục Hoài Khiên nói một tràng dài nghiêm túc như vậy, vẻ mặt lại có mấy phần đứng đắn. Trình Thước thoáng sững người, đúng là như thế thật, nhưng anh vẫn luôn cứng miệng: “Hợp hay không hợp, còn phải xem sau này thế nào đã.”

"Được thôi." Lục Hoài Khiên nói: "Anh rất tự tin."

Đây là lần đầu tiên Trình Thước trong tình huống không có sự cố đột ngột nào xảy ra, thử lựa lời nói ra những tâm sự của mình với Lục Hoài Khiên. Vì vậy anh chẳng có kinh nghiệm gì, Lục Hoài Khiên bảo cứ nói thoải mái, anh lập tức tin hoàn toàn, quên béng mất cái bản tính thích lừa người của con cáo già kia.

Trí nhớ của Lục Hoài Khiên cũng rất tốt, lên giường rồi, lại lôi những lời anh nói ra, đòi lại từng chữ từng chữ một.

Thế nên đôi lúc Trình Thước rất nghi ngờ không biết có phải Lục Hoài Khiên có một cuốn sổ nhỏ chuyên ghi thù vặt hay không, mà trong đó toàn là những câu anh đã nói.

Cuộc thi tạm thời khép lại, đợt vẽ thực tế vào dịp lễ Quốc tế Lao động cũng đã xong xuôi, cứ tưởng là sẽ được đi chơi rồi, nhưng kết quả lại chẳng phải vậy.

Cuộc sống mà, luôn thích trêu người, bận xong đợt này, lại có đợt khác tới, Trình Thước bận xong, thì lại đến anh già, lúc nào cũng có việc bận không hết.

Quán bar sửa sang xong đã mở cửa kinh doanh trở lại, Lục Hoài Khiên tổ chức các hoạt động quảng bá tương ứng.

Mấy ngày nay lượng khách rất đông, Trình Thước miễn phí giúp đỡ một tay. Chính anh là người chủ động đề nghị không nhận tiền làm thêm, anh thấy làm công kiếm tiền từ bạn trai mình nó cứ kỳ kỳ thế nào ấy. Cũng chính từ khoảnh khắc đó, anh hoàn toàn trở thành cu li miễn phí. Sau này, thỉnh thoảng anh lại trêu vài câu, nói Lục Hoài Khiên là nhà tư bản bóc lột, áp bức nhân viên các kiểu.

Bên kia Lục Hoài Khiên vừa bận xong việc mở lại quán bar, thì bên này Trình Thước lại nhận được bản thảo thương mại.

Bản thảo kết thúc, ngày tháng thoáng cái đã đến tháng Sáu, tháng thi cuối kỳ mà sinh viên đại học nghe thôi đã thấy sợ, bài tập là hết bức tranh này đến bức tranh khác, hết bài luận này đến bài luận khác, hết bài thuyết trình nhóm này đến bài thuyết trình nhóm khác. Dù có tranh thủ được thời gian ra ngoài chơi, thì chơi cũng không đủ đã. Trình Thước nói hay là đợi thi cuối kỳ xong đã, nghỉ hè tha hồ mà chơi, chơi cho thỏa thích.

Lục Hoài Khiên bày tỏ rằng hắn tôn trọng suy nghĩ của Trình Thước.

Tháng Sáu, đối với Trình Thước mà nói vẫn trôi qua rất nhanh, vì bận rộn. Còn đối với Lục Hoài Khiên, lại là trạng thái trông sao trông trăng, mong ngóng cho nó mau mau kết thúc.

Ngày thi cuối kỳ kết thúc, trời nắng đẹp, Lục Hoài Khiên lái chiếc xe sang đến cổng trường đón Trình Thước. Hắn mặc áo sơ mi hoa văn cổ điển, quần lửng đen, trên sống mũi tinh tế lại thêm cặp kính râm, trông có bao nhiêu vẻ ta đây thì cứ thể hiện ra bấy nhiêu, chuẩn tâm điểm của đám đông.

Trình Thước vắt chiếc ba lô trên một bên vai, ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, rồi bắt đầu lắc chai Sprite lạnh trong tay. Lắc một hồi, anh mở hé nắp chai, xì bớt ga ra, rồi lại lắc tiếp.

Lục Hoài Khiên thấy buồn cười: "Em đang làm gì đấy?"

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh về phía trước, Trình Thước vẫn chăm chú lắc: "Em không thích uống cái ga trong nước ngọt."

Lục Hoài Khiên bật cười ha hả: "Thế sao em không mua loại đồ uống không có ga?"

"Máy bán hàng tự động dưới khu ký túc xá không có nhiều loại, Sprite mà không có ga thì em rất thích."

"Xem ra em thích đồ uống vị chanh nhỉ. Sau này anh có thể pha cho em mocktail vị chanh không cồn. Anh đang định thêm một loại cocktail không cồn mới, trong đó sẽ cho nước cốt chanh, đến lúc đó lại phải nhờ em nếm thử giúp rồi."

"Không vấn đề gì."

Nói xong, Trình Thước lại lắc mạnh chai Sprite, trong chai cuộn lên một cơn lốc xoáy.

"Em nhớ hồi cấp ba bọn em, giờ ra chơi, cả đám tụ lại, một tay nắm đầu chai, một tay nắm đáy chai, lắc một cái, xem ‘lốc xoáy’ của ai giữ được lâu nhất, đúng là đủ trò nhàm chán..."

Tối hôm đó, quán bar được giao phó cho Triệu Minh và một bartender mới đến. Giấc mơ trông quán của anh Triệu cuối cùng đã thành hiện thực.

Ngày hôm sau, chuyến du lịch dài ngày bắt đầu. Cuộc đua xe và con đường đèo mà Lục Hoài Khiên từng hứa hẹn đương nhiên không thể thiếu, nhưng đó không phải là chặng dừng chân đầu tiên của họ.

Bởi vì Trình Thước nói, anh có một nơi muốn đến hơn.

Muốn đi ngắm biển.

Chuyện đó thì có gì khó. Lục Hoài Khiên lập tức ngẫu hứng thay đổi kế hoạch, buổi sáng họ vừa hay đang trên đường ra khỏi tỉnh, buổi chiều đã kịp đến bờ biển, thuê trọn một chiếc du thuyền. Mùa hè trời tối muộn, năm giờ rưỡi ra khơi, hoàng hôn đã thấp thoáng.

Hải âu trắng sải cánh trên nền trời xanh biếc, điểm xuyết như những nét chấm phá nơi khung vẽ thiên nhiên. Mặt biển xanh thẫm trải dài đến tận chân trời, vừa xa vời vợi, lại như gần ngay trước mắt.

Trình Thước đứng trên boong tàu, hai tay vịn chặt lan can, thả hồn theo tầm mắt xa xăm, để gió chiều mặn mòi mơn man lướt qua gò má, mang theo hơi thở mằn mặn của biển khơi.

Ở phía xa, Lục Hoài Khiên lười biếng nằm ngả người trên chiếc ghế dựa, ánh mắt hờ hững dõi theo bóng lưng Trình Thước đang tung tăng nhảy nhót, tay chỉ trỏ khắp nơi như một đứa trẻ vừa tìm thấy kho báu giữa đại dương.

Hai người đứng cách nhau một khoảng, nên phải cất giọng gọi lớn: “Trình Thước! Anh nhớ là cuộc thi thiết kế của em sáu giờ chiều nay có kết quả đúng không?”

Trình Thước quay phắt lại, mắt sáng bừng:

“Ơ đúng rồi ạ! Anh không nhắc thì em cũng quên mất tiêu! Mấy bữa nay toàn lo ôn thi cuối kỳ với đi chơi thôi!”

Lục Hoài Khiên cười khẽ, đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi bước đến phía sau Trình Thước.

“Lúc em nộp bài thi, anh đã không thể ở cạnh. Vậy giờ công bố kết quả, anh có thể cùng em xem chứ? Em từng nói rồi mà, nếu em quên thì anh nhắc.”

Miệng Trình Thước thì gật đầu đồng ý, nhưng đến khi đồng hồ điểm giờ, anh lại đổi ý: “Không được đâu anh già. Nhỡ em trượt giải thì sao? Vừa mất mặt, vừa thấy mình dở ẹc trước mặt bạn trai nữa. Thôi để em tự tra, nếu có tin tốt em sẽ khoe liền, không cần anh hỏi đâu.”

“Đâu có, trong lòng anh, trình độ vẽ của em là số một thế giới.” Thấy Trình Thước quả thực rất kiên quyết, Lục Hoài Khiên đành phải đồng ý: “Thôi được, em đi tra đi.”

Trình Thước cố tình đi ra xa, nép vào một góc khuất để tránh Lục Hoài Khiên nhìn lén, tay bấm mở trang web chính thức khẽ run run.

Nửa phút sau, anh cất điện thoại đi, gục đầu xuống, lề mề đi tới trước mặt Lục Hoài Khiên, đầu tiên là thở dài một hơi, rồi im lặng lắc đầu.

Lục Hoài Khiên nhìn dáng vẻ của anh là hiểu hết, đang định nói lời an ủi thì bị Trình Thước chặn trước một bước…

“Em vốn không định nói kết quả cho anh đâu, nhưng lại nghĩ chắc anh sẽ tò mò lắm, nghĩ đi nghĩ lại thôi cứ nói cho anh biết, cũng chẳng có gì to tát cả, haizz…” anh lại khẽ thở dài: “Đúng là giải nhất rồi, chẳng có chút bất ngờ nào cả.”

Lục Hoài Khiên sững người một lúc, rồi mới phản ứng lại: "Chúc mừng em!"

Trình Thước lập tức cười toe toét ngẩng đầu lên: "Sao nào, diễn xuất vừa rồi của em có lừa được anh không?"

"Cũng được… Tầm ba giây đấy."

"Thật á? Sao em lại thấy không chỉ có ba giây nhỉ?"

"Rồi rồi, bảy giây, không hơn được nữa đâu," Lục Hoài Khiên cười nói: "Bé lừa đảo."

Trình Thước chắp tay: "Cáo già, chúng ta cũng như nhau cả thôi."

"Anh nhớ tiền thưởng giải nhất là năm mươi nghìn tệ đúng không?"

"Dạ, tiền ăn chuyến du lịch này em trả cho, mời anh ăn bữa thịnh soạn."

"Cảm ơn bé chủ Trình."

"Anh chủ Lục khách sáo quá."

Trêu đùa nhau một hồi, Trình Thước lại quay đầu nhìn ra biển.

Đúng lúc hoàng hôn buông tràn cả bầu trời. Trên đỉnh những con sóng, điểm sáng vàng tươi nhảy múa không ngừng, lấp lánh như được dát vàng mỏng. Màu đỏ và vàng, hai trong ba sắc cơ bản của bảng màu, như được ai đó vô tình hất lên nền trời, rồi lại nhẹ nhàng tan chảy xuống lòng biển bao la. Phía xa, cánh hải âu trắng bay vút qua, chiếc du thuyền khẽ trôi giữa sắc trời rực rỡ. Ngay cả sợi tóc, con ngươi của Trình Thước cũng dường như bị nhuốm lấy ánh tím hồng huyền ảo ấy.

“Đẹp quá đi!” Trình Thước thốt lên. Một lúc sau, anh ngẫm nghĩ, rồi quay sang hỏi: “Dưới biển có sứa không anh?”

“Chắc là có đấy. Có nơi nước ngọt còn có sứa mà. Nếu em thích xem, anh thêm vào kế hoạch du lịch hè của mình nhé?”

“Dạ vâng ạ.”

“Em còn muốn lướt sóng, lặn biển nữa.”

“Được thôi. Em còn muốn làm gì nữa thì nói luôn đi, nhân cơ hội này anh sẽ giúp em thực hiện hết.”

Một ánh tinh nghịch thoáng lướt qua đáy mắt, Trình Thước hắng giọng, cố tình kể:
“Thật ra em còn muốn nhảy bungee, nhảy dù, leo núi tuyết, ngắm cực quang, đi xuyên sa mạc…”

“Dừng, dừng, dừng!” Lục Hoài Khiên tặc lưỡi.

“Anh coi như hiểu rồi, em ngoài mặt thì ngoan ngoãn, chứ bên trong thì ngông cuồng không tưởng.”

“Thêm điều kiện tiên quyết là mấy môn đó phải không quá mạo hiểm cơ.”

“Em đùa anh thôi mà.”

Trình Thước cười hì hì, đắc ý thấy rõ.

“Em giỏi lắm!”

Lục Hoài Khiên bật cười, đến lúc này mới nhận ra mình bị trêu.

Trình Thước ngẩng đầu nhìn trời, nụ cười dần chậm lại: “Nhưng thật ra, những nơi em kể, em thật sự muốn đi. Em muốn bước qua từng vùng đất, ngắm núi sông biển cả, rồi dùng cọ vẽ lại hết thảy những gì mắt thấy, tim cảm. Nếu anh cũng có hứng thú thì…”

“Đương nhiên rồi, vô cùng vinh hạnh, xin được bầu bạn với em đến cùng.”

Gió biển thổi qua, mang theo tiếng cười đùa rộn rã, tan dần vào không gian.

Phía trước là vùng biển xa lạ, chưa từng được đặt tên.

Nước biển màu cam hồng dịu dàng rẽ lối, mở đường cho chiếc du thuyền tiến thẳng về phía trước. Mọi trở lực bỗng như tan biến.

Nơi con thuyền lướt qua, đuôi tàu lặng lẽ níu lấy vệt nắng đang lửng lơ. Rồi khi trời chuyển tối, lại nhẹ tay vớt lấy những vì sao đang phiêu dạt giữa mênh mông.

Hoàn thành.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.