Bạch Hoan cúi đầu đứng trong phòng khách, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Bạch Trạch với vẻ sợ hãi. Bạch Trạch nghiêm mặt: "Đã biết sai chưa?" Bạch Hoan ấp úng, lí nhí: "A Trạch... ta đói rồi..."
Bạch Trạch vừa nghe liền mềm lòng, nghĩ đến việc Hoan Hoan bị nhốt trong lồng mấy ngày trời, chỉ sống nhờ vào một con vịt quay, hắn lại muốn lấy hết những món ngon trong túi trữ vật ra cho Hoan Hoan. Bạch Trạch vừa định làm gì đó thì nghe Vân Bạch thở dài một tiếng: "Hừm... ngươi như vậy không được đâu."
Bạch Trạch sững lại: "Hử?" Vân Bạch nói: "Đây không phải lần *****ên, đúng không? Lần nào cũng vậy, Bạch Trạch ngươi không thấy mệt sao? Ngươi không mệt nhưng ta nhìn còn thấy mệt thay. Lần nào mới thấy ngươi dám làm gì đó thật sự để Bạch Hoan nhớ đời?"
Bạch Trạch cứng họng, Vân Bạch nói rất đúng. Hắn luôn biết mình quá nuông chiều Hoan Hoan. Hoan Hoan đã từng rơi vào ác thủy, bị bào mòn tâm trí, mãi mãi chỉ là một đứa trẻ không bao giờ trưởng thành. Mỗi khi nghĩ đến điều này, Bạch Trạch lại muốn đối xử với Hoan Hoan tốt hơn để bù đắp cho những tổn thương mà hắn đã phải chịu đựng. Hắn thường ở La Phù Châu, người bầu bạn với Hoan Hoan chỉ là những con thú nhỏ sau núi. Hắn luôn nghĩ Hoan Hoan như vậy chẳng sao cả, cho đến khi Vân Thanh bị Hoan Hoan kéo đến La Phù Châu, hắn mới nhận ra sự khác biệt giữa hai đứa trẻ.
Vân Thanh ăn cơm không cần gọi, đọc sách không cần thúc giục,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coi-boi-khong-chuan-lam-day/2788920/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.