Các tu sĩ trên Thanh Liên Châu đều lộ ra vẻ mặt xem kịch vui, ai nấy đều chăm chú nhìn về phía Ôn Hành, muốn biết hắn sẽ làm thế nào để phân biệt đâu là chân thần phân thân của Thanh Đế. Không chỉ có các tu sĩ trên Thanh Liên Châu dõi theo, mà ngay cả những người đến rước dâu phía sau Ôn Hành cũng đang đoán mò.
Vương Đạo Hòa lẩm bẩm: "Sư huynh, huynh thấy ai mới là Liên tiên sinh thật sự? Đệ thấy ai cũng thật cả." Bên cạnh Vương Đạo Hòa, Trác Bất Phàm xoa mũi: "Ừm... ta cũng không phân biệt được. Tần sư đệ, đệ có nhận ra được không?" Trong đám sư huynh đệ, Tần Thiên Tiếu có thành tựu cao nhất về ảo thuật.
Nghe các sư huynh đệ hỏi, Tần Thiên Tiếu cau mày, chần chừ nói: "Phải đến gần mới có thể phân biệt, khoảng cách này có chút xa." Muốn nhìn thấu ảo thuật, hoặc phải thân lâm kỳ cảnh, hoặc tu vi cao hơn người thi thuật vài chục, thậm chí vài trăm lần, nếu không thì thật sự rất khó khăn.
Thiệu Ninh nheo mắt nhìn quanh một vòng, hắn không chắc chắn, liền hỏi Ôn Hành: "Có phải là người thứ hai bên trái không?" Ôn Hành lắc đầu: "Ta cảm thấy ai cũng là thật."
Lúc này, Đông Hoàng Thái Nhất xấu bụng nói: "Lần này có năm cơ hội chọn lựa, nếu chọn trúng, các ngươi sẽ vượt qua cửa ải này. Nếu chọn không trúng, các vị rước dâu phải chịu phạt đấy nhé." Ôn Hành cùng mọi người trố mắt nhìn nhau, lần này mở miệng là Thái Sử Gián Chi: "Đại nhân Đông Hoàng, ngài không phải đang làm khó người ta sao?"
Đông Hoàng Thái Nhất mỉm cười: "Ngày đại hỷ thì sao gọi là làm khó được? Mọi người chỉ là muốn vui vẻ mà thôi. Thái Sử đại nhân muốn thử một lần chăng?" Thái Sử Gián Chi vừa định nói gì thì bị Ôn Hành kéo lại: "Gián Chi, đừng đôi co với hắn, lão gà này bụng đầy quỷ kế." Thái Sử Gián Chi quay sang hỏi Ôn Hành: "Vậy Thái tử đã có cách chưa?"
Ôn Hành nghĩ ngợi một lát, rồi đưa ra một quyết định khó khăn: "Để ta thử xem sao." Nói xong, Ôn Hành lớn tiếng gọi về phía các Liên Vô Thương đối diện: "Vô Thương! Nhìn ta này!" Mười Liên Vô Thương đều mỉm cười nhìn về phía Ôn Hành, Ôn Hành chu môi gửi cho mười người một cái hôn gió: "Ta yêu ngươi!!"
Thanh Liên Châu sôi trào: "Oa, tán nhân này gan lớn thật!! Ta thích!" "Thật quá trơ trẽn, không ngờ tán nhân lại là người như vậy." Tiếng cười rộ lên khắp nơi, mà Ôn Hành thì đang quan sát biểu cảm của mười Liên Vô Thương, có người liếc mắt đưa tình với hắn, có người đáp lại hôn gió, có người mỉm cười kín đáo, còn có người mặt không đổi sắc như không có gì xảy ra.
Ôn Hành nhìn quanh một lượt, rồi bổ sung thêm một câu: "Vô Thương, ngươi sao không đáp lại ta? Ta đã nói yêu ngươi rồi, ngươi không yêu ta nữa sao?" Liên Vô Thương hiểu Ôn Hành quá rõ, nếu trong số này thật sự có phân thân của Liên Vô Thương, nếu phân thân không ra ám hiệu, Ôn Hành nhất định sẽ quỳ gối.
Nghe thấy Ôn Hành hét lên như vậy, chỉ thấy mười Liên Vô Thương đối diện đều nhìn hắn, bọn họ lần lượt gật đầu: "Ừm." Đông Hoàng Thái Nhất che miệng cười đến ngả nghiêng: "Ha ha ha, tưởng chỉ có ngươi hiểu rõ Thanh Đế sao? Ngây thơ."
Ôn Hành ngơ ngác: "Hỏng rồi, không nhìn ra." Bên đối diện ai cũng giống nhau, nhìn người nào cũng thấy giống, lại nhìn người nào cũng thấy không giống.
Thiệu Ninh nói: "Hay là, chúng ta nhận thua đi. Chỉ một chén rượu thôi mà, chúng ta chịu được." An Triết kiên quyết nói: "Đúng, chúng ta nhận thua đi, phạt rượu ta sẽ uống."
Ôn Hành nghĩ nghĩ: "Cũng chỉ đành như vậy." Hắn ấm ức nhìn về phía các Liên Vô Thương: "Vô Thương, sao ngươi lại trơ mắt nhìn Đông Hoàng Thái Nhất bắt nạt ta như vậy." Các Liên Vô Thương mỉm cười, trên Thanh Liên Châu lại rộ lên một trận cười lớn: "Sai lầm rồi phải không? Ha ha ha ha."
Ôn Hành nhìn đối diện, rồi nói với Đông Hoàng Thái Nhất: "Chúng ta nhận thua. Chấp nhận chịu phạt." Lúc này có hai con phượng hoàng mang theo hai chiếc túi gấm bay tới, Cảnh Đàn mỉm cười: "Tân lang đây là lần thứ hai không đáp được câu hỏi, phạt phải nhân đôi đấy."
Ôn Hành khó khăn nhìn về phía các đồng đội. Huyền Sách và Thái Sử Gián Chi nói: "Để chúng ta đi, dù sao chúng ta cũng là yêu tu, một chén Thiên Nhật Túy có lẽ không thành vấn đề."
Sau đó Huyền Sách và Thái Sử Gián Chi gục xuống, Ôn Hành ngây ra: "Nói là yêu tu mà? Yêu tu cũng chịu không nổi sao?" Hai người đều là rồng mà, thân thể khổng lồ như vậy lại không địch nổi một chén Thiên Nhật Túy nho nhỏ? Ôn Hành nhìn sang đối diện với ánh mắt đầy bất lực: "Các ngươi thắng rồi."
Bên kia cười đến lảo đảo, Đông Hoàng Thái Nhất nhướn mày: "Bỏ qua cửa này, đến câu tiếp theo——" Ôn Hành bỗng nói: "Khoan đã Đông Hoàng đại nhân, ngài còn chưa nói cho ta biết, ai là Vô Thương thật sự? Còn câu trước đó ta không đáp được, đáp án là gì? Không thể để chúng ta mơ mơ hồ hồ mà say như thế chứ?"
Hiếm khi lão Ôn thông minh lên, Đông Hoàng Thái Nhất tươi cười rạng rỡ: "Muốn biết? Ta nói đáp án rồi, ngươi đừng hối hận nhé." Ôn Hành nói: "Không hối hận."
Mọi người xung quanh cũng nhao nhao: "Đúng vậy, đáp án là gì vậy?" Bọn họ cũng rất tò mò, Thanh Đế từ khi nảy mầm đến khi hóa hình mất bao nhiêu năm, và đâu là Thanh Đế thật sự? Họ đều muốn biết.
Đông Hoàng Thái Nhất cười xảo quyệt: "Câu thứ nhất, Hỗn Độn Thanh Liên từ khi nảy mầm đến khi hóa hình mất bao nhiêu năm? Câu này không có đáp án, vì bản thân Thanh Đế cũng không biết." Mọi người:!! Câu này cũng được sao? Nhưng đáp án này lại không ngoài dự liệu.
Ôn Hành trừng mắt nhìn Đông Hoàng Thái Nhất: "Ngươi đừng nói với ta, mười người Vô Thương kia, cũng không có phân thân của Vô Thương nhé?" Đông Hoàng Thái Nhất gật đầu: "Chúc mừng tân lang đã trả lời đúng!" Đông Hoàng Thái Nhất vừa dứt lời, mười Liên Vô Thương liền hóa thành linh quang màu xanh rồi tiêu tan.
Ôn Hành cùng mọi người không muốn nói gì, Đông Hoàng lão gà thật quá đáng, lại dám bỡn cợt họ như vậy. Đông Hoàng Thái Nhất cười rạng rỡ: "Ta dùng một chút linh khí của Thanh Đế hóa ra mười ảo ảnh này, không ngờ có thể lừa được tân lang, ha ha ha ha."
Một chút cũng chẳng buồn cười! Vì trò đùa ác ý của Đông Hoàng Thái Nhất mà đã có ba người bạn đồng hành của hắn ngã xuống. Ôn Hành quyết định, những câu đố tiếp theo do Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất đặt ra, bọn họ sẽ không bao giờ đi theo lối mòn mà họ vạch sẵn nữa.
Nhưng dù sao, bọn họ cũng đã vượt qua bốn cửa ải rồi. Chỉ cần qua thêm hai lần nữa là có thể tiến vào Thanh Liên Châu!
Người ra câu hỏi tiếp theo là Tuân Khang. Thấy Tuân Khang, lòng Ôn Hành nhẹ nhõm đi hơn nửa. Yêu Thần Tuân Khang tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ không làm khó mình. Ôn Hành tự tin nhìn về phía Tuân Khang, chỉ thấy hắn cầm trong tay một quyển trục: "Câu thứ bảy, Thanh Đế đang rất giận, tán nhân phải làm sao để khiến ngài ấy nguôi giận? Mời tán nhân biểu diễn trước mọi người."
Nụ cười của Ôn Hành dần dần cứng đờ. Hắn trừng mắt nhìn Tuân Khang đầy trách móc: "Yêu Thần, ngài thay đổi rồi, ngài không còn là Yêu Thần bác ái ngày xưa nữa, ngài chẳng thương ta chút nào." Tuân Khang vô tội đáp: "Ta cũng không còn cách nào, ngươi biết đó, ta chẳng có quyền quyết định gì."
Lúc này Hồ Phi Phi bước ra, hắn hắng giọng: "Theo yêu cầu của mọi người, ta sẽ tạm làm Thanh Đế. Tán nhân, bây giờ ngươi hãy coi ta là Thanh Đế, hiện tại ta đang nổi trận lôi đình, ngươi phải làm gì để ta nguôi giận?" Ôn Hành nhìn Hồ Phi Phi với ánh mắt đầy đau khổ: "Lão Hồ, ngay cả ngươi cũng phản bội ta rồi."
Hồ Phi Phi giơ tay ra dấu động viên cho Ôn Hành, sau đó khoanh tay trước ngực, khuôn mặt anh tuấn thoáng hiện nét giận dữ: "Bắt đầu đi nào." Mọi người cười đến mức không thể đứng thẳng nổi: "Thật làm khó cho tộc trưởng Hồ rồi, tán nhân cố lên!" Ôn Hành sắp khóc đến nơi, hắn tự hỏi rốt cuộc mình đã kết bạn với đám người kỳ quái thế này từ lúc nào.
Tạ Cẩn Ngôn cùng những người khác khẽ gật đầu động viên Ôn Hành. Câu hỏi này thật sự chỉ có Ôn Hành mới giải được. Bọn họ đã nhận ra, những câu hỏi càng lúc càng nhắm trực diện vào Ôn Hành. Nếu lão Ôn muốn ôm mỹ nhân về, phải nỗ lực thêm một chút nữa.
Ôn Hành chăm chú nhìn khuôn mặt của Hồ Phi Phi: "......" Không ổn rồi, mặt của lão Hồ khác quá xa với Vô Thương, vừa nhìn hắn đã muốn bật cười. Nhưng hắn nhớ đến nhiệm vụ gian khó trước mắt, liền hắng giọng: "Vô Thương, cái đó... ta sai rồi."
Hồ Phi Phi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi sai rồi? Nói ta nghe, ngươi sai ở chỗ nào?" Rõ ràng là một cô bạn gái đang cố tình kiếm chuyện, Hồ Phi Phi còn kiêu ngạo hất cằm lên. Cảnh Đàn cười đến mức suýt không đứng nổi, nàng chưa bao giờ biết rằng Hồ Phi Phi còn có mặt này.
Ôn Hành gãi gãi má: "Cái đó... dù không biết ta sai chỗ nào, nhưng ngươi nói ta sai thì ta nhất định là đã làm sai." Mọi người xung quanh lập tức cười ầm lên, Thẩm Như cười đến chảy cả nước mắt: "Đúng là phong cách của sư tôn."
Hồ Phi Phi đột ngột lớn tiếng: "Cái gì? Đến giờ ngươi vẫn không biết mình sai ở đâu? Ta nói ngươi sai thì ngươi sai à? Sao ngươi không có chính kiến của mình?" Ôn Hành ấm ức: "Đây là kịch bản câu đố mà, ngươi đừng có nhiều ý kiến thế chứ. Nói đi, ta sai ở đâu, mau nghĩ ra lý do mà nói cho ta."
Hồ Phi Phi cười nín đến mức đau cả bụng, hắn hắng giọng: "Ngươi đã không về nhà cả đêm, lại còn uống rượu chè với người khác." Lý do này vừa nói ra, rất nhiều nam tu sĩ đều gật gù: "Ồ~~"
Nhưng Ôn Hành không phục: "Lý do này không đúng, đổi lý do khác đi! Vô Thương hiểu ta mà, tửu lượng của ta kém, đừng nói uống rượu chè, ta chỉ cần dính rượu đã ngã lăn ra rồi. Hơn nữa, ta không bao giờ qua đêm bên ngoài! Mọi người đều biết điều đó mà." Ôn Hành nghiêm túc giải thích, nhưng những người xung quanh đã cười không ngừng nổi, dáng vẻ tội nghiệp của Ôn Hành và ánh mắt chế giễu của các đạo hữu tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Hồ Phi Phi không nhịn được nữa: "Được, vậy đổi lý do. Ngươi đã không nghe lời ta, tự ý đẩy bản thân vào hiểm nguy, lý do này đủ chưa!" Ôn Hành lập tức nhũn nhặn: "Đủ rồi đủ rồi." Hồ Phi Phi tiếp tục nhập vai: "Ta đang rất tức giận, ngươi định làm gì để ta hết giận?"
Ôn Hành cúi đầu: "Vô Thương, đừng giận nữa, ta sai rồi. Ngươi muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, đừng để giận hại đến thân thể." Thiệu Ninh ngạc nhiên nhìn Ôn Hành: "Giỏi thật lão Ôn, nhập vai nhanh quá."
Hồ Phi Phi vẫn lạnh lùng: "Cái gì cũng được? Ngươi nói thử xem, bình thường ta trừng phạt ngươi thế nào?" Ôn Hành gãi gãi má: "Ngươi chưa bao giờ phạt ta, ngươi đối với ta rất tốt." Hồ Phi Phi trừng mắt: "Cho nên ngươi mới không coi ai ra gì, phải không?"
Ôn Hành nhìn quanh rồi ngượng ngùng: "Ái chà, trừng phạt thế nào sao có thể để người ngoài biết được, chỉ cần chúng ta biết là được rồi." Ôn Hành còn gửi cho Hồ Phi Phi một ánh mắt đầy ẩn ý, Hồ Phi Phi khóe miệng giật giật: "Ta... ta sắp không chịu nổi rồi."
Ôn Hành nháy mắt đưa tình: "Vô Thương~~ đừng giận nữa mà. Ngươi muốn đánh muốn phạt gì cũng được, ngươi bảo ta đi đông ta sẽ không đi tây, ngươi tha thứ cho ta được không?" Hồ Phi Phi rùng mình: "Ghê~ còn biết làm nũng!"
Ôn Hành nhận ra đám người này chỉ muốn vui vẻ mà thôi, liền vặn vẹo người, kéo dài giọng: "Vô Thương~~ ngươi xem ta đã thành tâm như vậy rồi, ngươi đừng giận nữa có được không?" Khóe miệng Hồ Phi Phi giật giật, rồi phì cười: "Không được rồi, ta chịu không nổi. Ngươi đúng là yêu nghiệt!"
Hồ Phi Phi từng nghĩ Ôn Hành sẽ cầu xin, nhưng không ngờ hắn còn biết làm nũng, bán manh, giở giọng thỏ thẻ, chiêu này hắn học từ ai vậy? Khi Hồ Phi Phi quét mắt một vòng, hắn phát hiện trong đám bạn yêu tộc của Ôn Hành có không ít hồ ly! Ôn Hành, đồ tốt không học, lại đi học mánh khóe của hồ ly.
Hồ Phi Phi thấy đã đủ: "Ta tha thứ cho ngươi!" Chớ nên đùa quá trớn, dù sao lão Ôn vẫn phải chăm lo cả tộc hồ ly của bọn họ, nếu hắn thật sự giận, sau này ai sẽ là người dọn dẹp chuồng cho cả tộc đây.
Cảnh Đàn cười đến chảy cả nước mắt: "Quá đáng thương cho lão Hồ của chúng ta." Hồ Phi Phi cười xua tay: "Được rồi được rồi, ta không giận nữa." Ôn Hành thở phào: "Nếu ngươi còn không hết giận, ta cũng không biết phải làm sao nữa. Ngươi còn khó dỗ hơn Vô Thương nhiều, Vô Thương chưa bao giờ vô lý như vậy."
Hồ Phi Phi sững sờ: "Ngươi nói gì? Ta vô lý? Ta tức giận, ta thật sự giận rồi!" Mọi người cười phá lên, tiếng cười vang vọng khắp Thanh Liên Châu không dứt.
Mọi người ôm lấy má: "Hỏng rồi, cười nhiều quá, đau cả má rồi." Đông Hoàng Thái Nhất cười đến mức đau bụng, hơi thở có chút không ổn nói: "Cửa này qua rồi."
Cây cầu dài ba dặm hiện tại đã xây dựng được hai dặm rưỡi, chỉ cần trả lời đúng một câu hỏi nữa, Ôn Hành sẽ không còn phải đối mặt với sự làm khó dễ của lão gà con Đông Hoàng Thái Nhất này.
Lúc này, ánh bình minh vừa ló dạng, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi xuống Thanh Liên Châu, cây cầu mây được kết từ những chú phượng hoàng tỏa ra ánh sáng linh khí ngũ sắc, tựa như một dải cầu vồng trên trời cao. Ba người bạn của Ôn Hành đã gục ngã, nhưng vẫn còn năm người đứng vững phía sau hắn.
Lúc này, Đế Tuấn cầm trong tay quyển trục bước ra, vừa nhìn thấy Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất, đầu Ón Hành đã đau nhức. Hắn nói với Thiệu Ninh: "Nhìn kỹ đi, lão gà này sắp ra đòn lớn rồi đây."
Đế Tuấn cười rạng rỡ nói với mọi người: "Chư vị đạo hữu, tân lang đã vượt qua bao khó khăn thử thách, cây cầu phượng hoàng này đã xây dựng đến khi chỉ còn lại nửa dặm cuối cùng. Nửa dặm cuối này nhất định không thể để tân lang dễ dàng vượt qua như vậy. Mọi người thử nghĩ xem, cửa ải cuối cùng nên bắt tân lang làm gì cho hợp lý đây?"
Loan Anh mỉm cười: "Ta chưa từng nghe tán nhân hát, mong rằng tán nhân có thể hát một bài." Cảnh Đàn cười nói: "Ta vẫn nhớ lần đầu thấy tán nhân ở tiên giới, tán nhân khi đó đang mặc nữ trang, hôm nay cũng muốn thấy lại phong thái của tán nhân ngày ấy." Bạch Miên Hoa cùng đám bạn hò hét: "Muốn xem tán nhân nhảy múa!"
Mọi người thi nhau nói, Ôn Hành mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán: "Bọn họ là muốn lấy mạng ta mà." Thiệu Ninh dở khóc dở cười: "Ta chưa từng thấy ai bái đường thành thân mà náo nhiệt như vậy, lão Ôn, ngươi là người *****ên đấy."
Đế Tuấn mỉm cười nói: "Tán nhân, ngươi đã nghe rõ rồi chứ? Chư vị đạo hữu có rất nhiều tâm nguyện muốn được ngươi thực hiện, cho nên... mong rằng tán nhân có thể làm hài lòng mọi người, để tất cả đều được vui vẻ."
Lúc này Ôn Hành đột nhiên lĩnh hội được trọng tâm câu hỏi của Đế Tuấn, hắn bước lên một bước: "Thì ra là vậy, chuyện này có gì khó đâu?" Thiệu Ninh giật mình: "Á? Lão Ôn? Ngươi định làm gì vậy?" Vừa rồi đối phó với Hồ Phi Phi, lão Ôn đã phải dùng hết sức lực, bây giờ muốn khiến tất cả mọi người đều hài lòng, độ khó này cũng quá lớn rồi chăng.
Ôn Hành quay lại nhìn Thiệu Ninh và những người khác với nụ cười tự tin: "Nhìn kỹ đi, món quà của ta sẽ khiến mọi người đều mãn nguyện." Ôn Hành mỉm cười rạng rỡ, từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi trữ vật lớn màu đỏ. Hắn thò tay vào túi trữ vật lục lọi: "Tất cả mọi người ở đây đều là thân bằng hảo hữu, sao có thể để mọi người mất vui được?"
Ôn Hành rút tay ra khỏi túi trữ vật, trong tay hắn xuất hiện một mảnh linh quang, linh quang bao bọc hàng ngàn túi gấm nhỏ màu đỏ. Đó chính là loại hồng bao thông dụng của Hằng Thiên Thành. Ôn Hành vung linh quang lên, rải túi gấm về phía Thanh Liên Châu: "Hoan nghênh chư vị đến tham gia hôn lễ của ta và Vô Thương!"
Đế Tuấn đưa tay nhận lấy một chiếc túi gấm, mỉm cười nói: "Tân lang đang phân phát của cải sao? Nhưng trên đời cũng có người xem thường vàng bạc châu báu, ngươi phải làm sao để tất cả đều hài lòng đấy." Ôn Hành cười: "Đại nhân cứ mở túi ra xem thử đi."
Đế Tuấn cầm túi gấm, vuốt v e một chút rồi bật cười: "Quả là mạnh tay." Một chiếc hồng bao nhỏ bé như vậy lại được bố trí kết giới, không biết bên trong chứa thứ gì? Đế Tuấn mở hồng bao ra nhìn, sau đó hắn thò tay vào lấy ra một chiếc lá xanh mướt.
Chiếc lá này thon dài, xanh mượt như mầm liễu mùa xuân, nhưng lại dày hơn lá liễu đôi chút. Chiếc lá vừa nằm trong tay, Đế Tuấn lập tức cảm nhận được một luồng linh khí dâng trào. Hắn kinh ngạc nói: "Đây là... lá Đạo Mộc?" Ôn Hành mỉm cười: "Chút quà nhỏ, chẳng đáng là gì."
Đế Tuấn bật cười: "Quả là món quà khó lòng từ chối." Chỉ cần là người tu hành thì đều hiểu lá Đạo Mộc quý giá đến nhường nào. Ôn Hành không chỉ rải về phía Thanh Liên Châu mà còn rải cả về phía sau mình: "Ai thấy đều có phần!"
Vân Thanh cầm chiếc lá trong tay, làu bàu: "Sư tôn thật keo kiệt, lấy một chiếc lá là muốn đuổi bọn ta đi..." "Hứ?" Thẩm Như lập tức bịt miệng Vân Thanh lại: "Tiểu sư đệ, đừng quên sư tôn phải làm tất cả mọi người đều hài lòng. Ngươi không được không vui đâu đấy." Vân Thanh lập tức đổi giọng: "Oa, là lá Đạo Mộc kìa, tuyệt quá!"
Phượng hoàng bay đến khoảng trống còn lại, lấp đầy nửa dặm cầu phượng hoàng cuối cùng. Khi toàn bộ cây cầu hoàn thành, trên cầu xuất hiện những lan can được chạm khắc tinh xảo, ở giữa cầu có một dải thảm đỏ trải dài từ hướng Thanh Liên Châu tiến đến.
Đông Hoàng Thái Nhất phất tay, một con kim ô nhỏ từ trong tay bay ra, trên lưng nó mang theo ba viên đan dược. Đông Hoàng Thái Nhất nói: "Đây là thuốc giải rượu, đã đến đón dâu, sao lại có chuyện say khướt được." Ôn Hành cuối cùng cũng cảm thấy Đông Hoàng Thái Nhất lần này có chút đáng tin, hắn mỉm cười chắp tay: "Đa tạ, đa tạ."
Linh Khê cùng những người khác uống đan dược xong liền lần lượt tỉnh lại: "Đã sáng rồi sao?" Một lúc sau, bọn họ mới dần nhận ra: "Chúng ta có thể đi đón dâu rồi sao?" Ôn Hành mỉm cười: "Đúng, có thể đi đón dâu rồi."
Ôn Hành và mọi người đang hớn hở chuẩn bị lên cầu thì chợt nghe Cảnh Đàn đứng ra ngăn cản: "Tán nhân xin dừng bước." Ôn Hành nghi ngờ nhìn Cảnh Đàn, chỉ thấy Cảnh Đàn mỉm cười nói: "Cầu phượng hoàng tuy đã xây xong, nhưng tán nhân vẫn chưa vượt qua cửa ải cuối cùng mà Thanh Đế đã đặt ra."
Ôn Hành sững sờ, không phải chứ? Vô Thương cũng muốn khảo nghiệm hắn sao?
Cảnh Đàn nói: "Thanh Đế hỏi ngươi, có còn nhớ những lời ngươi đã nói khi bày tỏ tình cảm với ngài ấy không? Ngài muốn được nghe lại lần nữa."
Ôn Hành nghe vậy liền ngây người, Thiệu Ninh và Linh Khê lập tức hoảng hốt: "Xong rồi, lão Ôn, ngươi không quên rồi chứ?" "Chắc chắn là quên rồi, lão Ôn với lão Liên bên nhau đã bao nhiêu năm rồi, đừng nói chuyện lâu như vậy, ngay cả hôm qua ta nói gì, hôm nay ta cũng quên mất. Lão Ôn vốn đã hay quên, chắc chắn là đã quên sạch rồi."
Nhưng viền mắt Ôn Hành lại hơi đỏ lên, hắn mỉm cười: "Được, nếu ngươi muốn nghe, ta sẽ nói lại một lần nữa." Hắn nhớ rõ ràng rằng lần *****ên hắn bày tỏ tình cảm với Liên Vô Thương là vào lúc nào. Khi đó, hắn cùng A Nhục và A Như vì muốn sống sót mà phải nương nhờ Vô Cực Tiên Tông. Nhưng rồi lại bị Hạc Hàn đày đi đào mỏ, Ôn Hành chưa từng chịu khổ cực như vậy, hắn nảy sinh ý định tìm cái chết, trước khi chết đã không do dự mà viết những lời tình cảm của mình dành cho Liên Vô Thương lên giấy.
Nhưng sau khi Liên Vô Thương nhìn thấy tờ thư ấy, ngài không ngại nguy hiểm mà đến linh mỏ, cứu Ôn Hành thoát khỏi khốn cảnh. Sau đó, vì cứu Thiệu Ninh, bọn họ đã cùng nhau tiến vào di tích Thương Lan. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Liên Vô Thương đã hồi đáp tình cảm của hắn.
Ôn Hành ngẩng đầu nhìn về Bạch Ngọc Hành Cung trên Thanh Liên Châu, từng chữ từng câu hắn nói ra đều rõ ràng, dứt khoát:
"Trái tim của ta vì ngươi mà đập. Có lẽ ngươi cho rằng ta quá đường đột, đối với một người chỉ mới quen biết vài tháng đã tỏ lòng nhẹ nhàng như vậy. Nhưng ta đã muốn hôn ngươi từ rất lâu rất lâu rồi. Ta thật sự không phải người thông minh, đôi khi còn có chút ngốc nghếch. Nhưng ta biết rõ lòng mình, cơ thể ta khao khát ngươi, và trong tâm trí ta luôn luôn có ngươi.
Trên phi thuyền hướng đến linh mỏ, ta đã nghĩ mình sẽ chết. Ta sợ mình chưa kịp nói với ngươi điều gì thì đã trở thành một hồn ma cô độc. Vì vậy, ta đã viết xuống những điều ta muốn nói với ngươi. Nhưng sau khi viết xong, ta liền hối hận. Ta sợ nếu mình thật sự chết đi, những lời này sẽ gây phiền toái cho ngươi.
Khi ở linh mỏ, ta vẫn luôn nghĩ về điều đó. Ta có khiến ngươi phiền lòng không? Nếu ngươi nhìn thấy điều này, ngươi sẽ phản ứng ra sao? Ta nghĩ rất lâu rất lâu, nghĩ rằng ngươi có thể sẽ tức giận, cho rằng ta đã mạo phạm ngươi. Cũng có thể ngươi sẽ cảm thấy nghi hoặc, tự hỏi từ khi nào ta lại nảy sinh loại tâm tư này với ngươi?
Ta chưa từng mơ rằng ngươi sẽ đến linh mỏ. Ngươi biết khoảnh khắc ta nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ gì không? Ta nghĩ rằng con người này, người hoàn mỹ như vậy, vì ta mà làm đến mức này, đời này dù có thế nào ta cũng sẽ không buông tay. Khi ngươi xuất hiện, thế giới của ta dường như sáng bừng lên.
Có lẽ ngươi sẽ cho rằng tình cảm của ta không thuần khiết, đến quá đột ngột. Sẽ nghĩ rằng ta đang lừa dối ngươi, ta đang dùng lời đường mật để gạt ngươi. Vô Thương, điều ta muốn nói là, mỗi một câu mà Ôn Hành hôm nay thốt ra đều là từ tận đáy lòng.
Ta biết, ngươi là con cưng của trời, thân phận cao quý không gì sánh bằng. Còn ta chỉ là một kẻ ăn mày, sau lưng không có tông môn vững chắc, bần cùng, tu vi thấp kém. Một kẻ như ta, dù thế nào cũng không xứng với ngươi.
Nhưng ta sẽ cố gắng vì ngươi, ta sẽ nỗ lực để trở thành một sư tôn tốt với các đệ tử, một người tình tốt với ngươi. Ta sẽ cố gắng hết sức để bản thân mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức một ngày nào đó có thể đứng trước mặt Thanh Đế mà nói: 'Yêu Thần, chào ngài, ta đến đây để cầu hôn. Ta yêu kính thị của ngài – Liên Vô Thương. Ta nguyện tiếp nhận tất cả những thử thách của ngài, chỉ mong ngài có thể để chúng ta bên nhau.'
Bây giờ ta vẫn còn quá yếu, ta tự biết mình không xứng với ngươi. Vô Thương, ngươi có thể cho ta một cơ hội, để ta trưởng thành, để ta trở thành chỗ dựa cho ngươi không?"
Lúc ấy, hắn còn chưa biết thân phận thực sự của Liên Vô Thương, hắn chỉ nghĩ Liên Vô Thương là cận thần của Thanh Đế, đã gây ra không ít chuyện cười.
Dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy, Ôn Hành vẫn có thể nhớ rõ cảm giác khi lần *****ên ôm và hôn Liên Vô Thương tại di tích Thương Lan. Hắn thậm chí còn có thể hồi tưởng lại cơn gió hôm ấy, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ tóc mai của Liên Vô Thương.
Những điều hắn hứa với Liên Vô Thương, chưa bao giờ hắn quên. Giờ đây, hắn đã mạnh mẽ đến mức có thể đứng trước toàn thể đạo hữu khắp thiên hạ, mang theo tình yêu và hy vọng ngập tràn mà đến cầu hôn người mình yêu. Nhưng tại sao trong khoảnh khắc này, hốc mắt lại cay xè?
Giọng của Ôn Hành hơi khàn, hắn chăm chú nhìn vào Bạch Ngọc Hành Cung: "Vô Thương, mỗi một câu mà ta từng nói với ngươi đều là chân thành. Chỉ cần ngươi muốn nghe, ta có thể nói lại lần nữa."
Ôn Hành cất tiếng đầy tình cảm: "Yêu Thần, chào ngài. Ta đến để cầu hôn. Ta muốn cưới ngài, không biết ngài có nguyện ý không?"
Từ trong Bạch Ngọc Hành Cung, truyền đến tiếng của Liên Vô Thương: "Ta nguyện ý."
Thân hình Liên Vô Thương xuất hiện ở đầu bên kia của cầu phượng hoàng, một thân hồng y, giữa trán có một nốt chu sa đỏ thắm. Chỉ cần đứng đó, y đã đẹp hơn vạn cảnh trên đời.
Liên Vô Thương mắt đỏ hoe, đưa tay về phía Ôn Hành: "Những gì ngươi hứa với ta, tất cả đều đã làm được. Ta đồng ý." Trên đời sẽ không có ai đối với y tốt như Ôn Hành, đời này có được một đạo lữ như Ôn Hành, Liên Vô Thương đã mãn nguyện rồi.
Khoảng cách ba dặm dài bao nhiêu? Đế Tuấn và những người khác ngăn cản Ôn Hành, mất hàng giờ để xây dựng cầu phượng hoàng. Nhưng Ôn Hành chỉ mất một khoảnh khắc để lao đến và ôm lấy Liên Vô Thương.
Ôn Hành ôm chặt Liên Vô Thương, hắn say đắm hôn y. Trên Thanh Liên Châu vang lên tiếng vỗ tay như sấm: "Ồ~~ Tuyệt vời!" Còn có nhiều người vừa khóc vừa vỗ tay: "Hu hu hu, đúng là tình yêu đích thực!"
Ôn Hành cuối cùng cũng ôm được đạo lữ của mình. Tiếp theo, hắn muốn làm một việc quan trọng dưới sự chứng kiến của mọi người. Hắn và Vô Thương sẽ dùng nghi thức kết hôn của thượng giới, chia tách thần hồn của nhau, để mỗi người đặt một phần thần hồn của đối phương vào thức hải của mình.
Từ nay trở đi, ta có ngươi trong ta, ngươi có ta trong ngươi.
Chia tách thần hồn có chút đau đớn, Ôn Hành không giỏi việc chia tách thần hồn, nhưng chút đau đớn này chẳng đáng là gì. Trước sự chứng kiến của song phương thân hữu trên Thanh Liên Châu, Ôn Hành và Liên Vô Thương nhắm mắt lại, đối diện nhau, mười ngón tay đan xen. Ở giữa mi tâm của cả hai có một tia linh quang vàng nhạt chảy quanh.
Linh quang ban đầu chỉ to bằng móng tay, dần dần lớn lên, khi trở nên to bằng nắm tay, linh quang biến thành một sợi chỉ vàng nối liền hai bên mi tâm. Sợi chỉ vàng chầm chậm thu lại, hai đầu sợi chỉ hiện ra hai phần thần hồn nhỏ bằng nắm tay.
Thần hồn của Ôn Hành và Liên Vô Thương đều rất mạnh mẽ, cho dù chỉ là phân hồn cũng không khác gì bản thể. Nhưng vì chỉ nhỏ bằng nắm tay, phân hồn hiện lên vô cùng đáng yêu. Đặc biệt là Ôn Hành và Liên Vô Thương đều có dung mạo xuất chúng, phân hồn của họ cũng mang khuôn mặt tương tự. Ngay cả những con rối tinh xảo nhất mà nghệ nhân khéo tay nhất của yêu tộc tạo ra cũng không thể sánh được!
Hai thần hồn bị sợi dây kéo nhẹ, rồi bị lôi ra khỏi tử phủ của họ. Khi vừa rời khỏi tử phủ, thần hồn còn có chút không quen, cả hai thần hồn mở to mắt nhìn nhau, sau đó chìa đôi tay bé nhỏ ra, dưới sự kéo dài của sợi dây vàng mà dần dần tiến lại gần nhau.
Khi hai thần hồn nhỏ bé ôm chầm lấy nhau, giữa mi tâm của hai người liền xuất hiện một chùm sáng rực rỡ. Trong chùm sáng ấy, phía dưới thần hồn hiện lên một đài sen làm bệ đỡ, xung quanh xuất hiện một lớp kết giới trong suốt. Hai tiểu nhân ôm nhau thật chặt, như thể không muốn rời xa.
Sợi dây vàng vốn dĩ đã biến mất khi hai tiểu nhân ôm nhau lúc trước giờ lại hiện ra, nhưng lần này sợi dây không kéo thần hồn của bản thân họ mà kéo lấy thần hồn của đối phương từ thức hải của nhau. Hai tiểu nhân ôm nhau một cái, rồi vui vẻ theo sợi dây mà tiến vào thức hải của người còn lại.
Khi thần hồn của họ tiến vào thức hải của đối phương, cả Ôn Hành và Liên Vô Thương đều khẽ run lên, hai luồng linh khí mạnh mẽ tràn ra từ thân thể họ. Hơi thở của hai người so với trước đây đã có một chút thay đổi, khí tức của Ôn Hành trở nên nội liễm hơn, trong khi linh khí của Liên Vô Thương lại càng thêm dày dặn.
Quá trình kết hôn của họ diễn ra vô cùng thuận lợi. Từ nay trở đi, chỉ cần khẽ động tâm niệm, họ có thể cảm nhận được đối phương đang ở đâu và đang nghĩ gì.
Thực ra, đây là một hành động rất mạo hiểm, nếu một bên mang lòng oán hận với bên kia, chỉ cần một ý nghĩ thoáng qua cũng có thể bóp nát thần hồn của đối phương. Thần hồn bị tổn thương là một loại thương tổn vô cùng nghiêm trọng, nhẹ thì cần tĩnh dưỡng hàng ngàn năm, nặng thì hồn phi phách tán ngay tại chỗ. Thậm chí trong tiên giới, cũng không nhiều đạo lữ nguyện ý kết thành hôn ước này.
Bởi lẽ mỗi người đều có những bí mật riêng, chẳng ai muốn từng hành động của mình đều bị đạo lữ nhìn thấu. Những đạo lữ nguyện kết hôn ước đa phần là vì nhất thời xúc động, lúc yêu thì yêu đến cuồng si, nhưng khi cảm giác mới mẻ qua đi, mỗi người lại có những suy tính riêng. Ví dụ như Chiến Thần và Văn Nha Nhi, dù đã kết hôn ước thì sao? Kẻ nào muốn ngoại tình vẫn cứ ngoại tình, nói không yêu là không yêu nữa.
Cũng có những kẻ xui xẻo muốn kết hôn ước để chứng minh tình yêu của mình, nhưng thần hồn lại không tương thích, khi nhập vào cơ thể đối phương liền xảy ra hiện tượng xung đột, dẫn đến thần hồn bị thương...
Nhưng có một điểm quan trọng là, nếu hai người tâm ý tương thông, tin tưởng lẫn nhau tuyệt đối, thì sau khi kết thành hôn ước, tu vi của họ sẽ tăng trưởng đáng kể.
Hiện tại, sức mạnh của Ôn Hành và Liên Vô Thương đã mạnh hơn nhiều so với trước khi kết ước, và chính vì lý do này, Đông Hoàng Thái Nhất cùng những người khác mới xác nhận rằng họ đã kết thành hôn ước thành công.
Ôn Hành mở mắt, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn Liên Vô Thương. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng trong thức hải của mình, thần hồn của Vô Thương đang nghĩ gì. Hắn yêu Liên Vô Thương biết bao, cũng giống như Liên Vô Thương yêu hắn vậy. Nếu không phải xung quanh còn có rất nhiều người đang dõi theo, nếu không phải bọn họ còn phải quay về Huyền Thiên Tông để tiếp tục phần còn lại của hôn lễ, thì giờ phút này Ôn Hành đã muốn cùng Liên Vô Thương song tu rồi.
Nhưng điều kiện không cho phép. Hắn đưa tay ra nói với Liên Vô Thương: "Đi thôi, Vô Thương, chúng ta về nhà nào." Liên Vô Thương nắm lấy tay Ôn Hành: "Ừ." Trong sự chào đón của mọi người, họ bước vào trận pháp truyền tống trên Thanh Liên Châu.
Tại bến cảng của Huyền Thiên Tông, hàng loạt phi thuyền đến từ ba mươi hai giới trên Thương Lan Vân Hải cùng với phi thuyền của hai giới hạ giới xếp đầy khắp nơi. Hàng chục vạn tu sĩ, dưới sự hướng dẫn của đệ tử Huyền Thiên Tông, đều đã đến Thiên Cơ Phong và ngồi vào vị trí của mình trước Cung điện Vân Đỉnh.
Bạch Trạch đi qua đi lại bên cạnh trận pháp truyền tống trước tiên cung: "Sao bọn họ còn chưa tới?" Trừng Anh nói: "Bạch Trạch đại nhân không cần lo lắng, bây giờ vẫn còn sớm mà." Bạch Trạch thở dài: "Ngươi không hiểu, ta chỉ sợ đám người kia chơi vui quá lại quên mất thời gian, ở đây còn rất nhiều khách khứa, chẳng lẽ mọi việc đều giao cho ta sao?"
Lời phàn nàn của Bạch Trạch không phải không có lý. Các trưởng lão của Huyền Thiên Tông và Thượng Thanh Tông đều đã chạy ra ngoài xem náo nhiệt, Bạch Trạch sợ nhất là có kẻ nào không có mắt lại làm loạn trong trường hợp như thế này.
Ngay lúc này, chỉ thấy truyền tống trận lóe lên linh quang, Bạch Trạch mừng rỡ: "Đến rồi, đến rồi!" Đoàn người đã trở lại!
*****ên lao ra khỏi truyền tống trận là mấy chục con phượng hoàng. Phượng Uyên đã bày ra đại trận, trực tiếp dùng tộc nhân phượng hoàng để mở đường cho đôi tân nhân. Chúng phượng hoàng tung đôi cánh ngũ sắc, bay về phía Tiên Cung Vân Đỉnh. Phía sau bọn chúng, linh quang năm màu tỏa sáng rực rỡ. Tiếng phượng hót vang vọng khắp Thiên Cơ Phong, những đạo hữu đến dự tiệc đều kinh ngạc thán phục: "Nhìn kìa! Phượng hoàng!"
Chúng phượng hoàng bay lượn ba vòng quanh Tiên Cung Vân Đỉnh rồi hạ xuống quảng trường phía trước, hóa thành hình người. Khổng Ngôn Tu bước tới chào hỏi: "Xin mời đạo hữu Phượng tộc theo lối này." Đám phượng hoàng thích làm dáng liền lập tức đi theo hắn.
Đây là một tiệc cưới có sự tham gia của hàng chục vạn người, nếu không sắp xếp cẩn thận sẽ rất dễ gây ra hỗn loạn. Vì vậy, vị trí của các đạo hữu từ các chủng tộc và tông môn đã được ấn định từ trước.
Phía sau phượng hoàng là sự xuất hiện của long tộc. Tám con rồng gầm vang, từ trận pháp lao ra, có thanh long, kim long và cả hắc long. Tiếng phượng hoàng lắng xuống, tiếng rồng ngâm vang dội cả không gian. Chúng tu sĩ trố mắt nhìn không ngớt: "Long tộc! Mau nhìn! Là long tộc!" "Ôi trời ơi, tán nhân Thiên Cơ này thật biết bày trò."
Khi long tộc hóa hình xong, kế đến là sự xuất hiện của tộc Kỳ Lân. Đám kỳ lân ôm những yêu đan lớn như cái bồn rửa mặt, lắc đầu vẫy đuôi đi quanh quảng trường. Đám tu sĩ ồ lên kinh ngạc: "Chẳng lẽ đó là kỳ lân?"
"Đúng đúng đúng, chắc chắn là kỳ lân! Nghe nói tộc kỳ lân của thượng giới đều đã đến Thương Lan Vân Hải rồi."
Linh quang của kỳ lân hơi ánh lên sắc tím, khi trộn lẫn với linh khí do hai tộc trước để lại, bầu không khí trở nên vô cùng huy hoàng và mỹ lệ. Khi đám kỳ lân do Huyền Minh dẫn đầu đã hạ xuống, thì từ trong truyền tống trận, một đám ưng long mọc hai cánh lao ra.
Thái Sử Gián Chi chẳng thèm quan tâm số lượng bao nhiêu, cái hắn muốn chính là khí thế! Dù sao đi nữa, khí thế của ưng long cũng không thể thua kém các chủng tộc khác!
Hàng trăm con ưng long cuồn cuộn lao ra, toàn bộ đều là bản thể, khi bay lên tạo nên cảm giác che trời lấp đất. Đám tu sĩ tại hiện trường vừa phấn khích vừa sợ hãi, không ngờ rằng hôm nay những yêu tộc cổ xưa và tôn quý nhất đều đồng loạt xuất hiện.
Đặc biệt là đám nhân tu từ Vũ Linh Giới, từ khi Ôn Hành mang theo ba mươi hai giới trên thượng thiên đến giới tu chân, họ vẫn tự cho mình cao quý hơn người thượng giới một bậc. Bởi vì họ là cư dân bản địa, còn người từ thượng giới thì đã phải chuyển xuống hạ giới. Giờ đây, họ còn thứ gì để kiêu ngạo nữa chứ? Hôm nay, yêu tộc thượng giới đã dùng thực lực để giáng cho họ một đòn đau điếng. Chỉ riêng một con ứng long trong ứng long nhất tộc, bất kỳ con nào cũng đều là sự tồn tại mà đám nhân tu Kim Đan và Nguyên Anh của họ không bao giờ dám đối đầu.
Ứng long đồng loạt đáp xuống trước quảng trường, mọi người đều vươn dài cổ để nhìn về phía trận pháp truyền tống. Chỉ thấy trong trận pháp xuất hiện mười nam tử tuấn mỹ tuyệt thế, mái tóc của họ đều là một màu vàng rực rỡ. Sau khi bước ra từ trận pháp, họ chia thành hai hàng đứng bên cạnh trận pháp.
Có người mắt tinh lập tức nhận ra: "Trời ạ! Là Kim Ô tộc! Bọn họ ra quân toàn bộ sao?" "Nghe nói tộc Kim Ô có hơn mười thành viên, chắc là chưa xuất động hết đâu." "Ta chưa từng tham gia một hôn lễ nào như thế này, thật quá chấn động."
Lúc này, Ôn Hành và Liên Vô Thương khoác lên mình hỷ phục đỏ thẫm bước ra từ trận pháp truyền tống, hai người nắm tay nhau tiến về phía Tiên Cung Vân Đỉnh. Phía sau họ, đoàn tùy tùng hùng hậu rầm rộ hiện thân. Trước khung cảnh như vậy, còn ai lại muốn tự chuốc phiền phức gây sự chứ?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.