🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ôn Báo

 

Gần đây, Ôn tam trưởng lão của Tiểu Thụ Phong vô cùng nóng nảy. Tam trưởng lão mang hỏa linh căn biến dị thành lôi linh căn, mỗi khi đi ngang qua linh dược điền ở Tiểu Thụ Phong, các tu sĩ trong dược điền đều có thể nghe thấy tiếng tia sét xẹt xẹt quanh người ông. Đã ba bốn ngày liên tiếp, biểu cảm của ông tối sầm lại, đôi nắm đấm to như cục đá luôn siết chặt. Các đệ tử của ông không ai dám hé răng, sợ rằng chỉ một đấm của ông sẽ bay đầu. Dĩ nhiên, tam trưởng lão tuy nhìn dữ dằn nhưng sẽ không giết người vô tội bừa bãi, càng không ra tay vô cớ với đệ tử của mình.

 

Tuy không ra tay, nhưng ông có thể rống lên vài câu. Mấy hôm nay, trên Tiểu Thụ Phong thường xuyên vang lên tiếng gầm thét của tam trưởng lão: "Ba trăm gốc linh thảo chết hết rồi sao?! Sao mà chết được?!" Đệ tử run rẩy đứng trước mặt Ôn Báo, nói lí nhí: "Là... là do lôi quang trên người sư tôn quá mạnh, ba trăm gốc băng linh thảo không chịu nổi lôi quang mà chết hết rồi." Ôn Báo càng thêm phẫn nộ, tiếng rống càng lớn hơn: "Gì cơ?! Hóa ra là ta làm chết?! Thật là vô lý!"

 

Các đệ tử lau mồ hôi lạnh, thì thầm với nhau: "Tam trưởng lão bị sao vậy nhỉ? Trước đây đâu có như thế." "Có phải đã cãi nhau với Hạc sư thúc không?" "Không rõ nữa, mấy ngày nay chẳng phải Hạc sư thúc vẫn bình thường đấy sao. Có nghe thấy họ cãi nhau gì đâu." "Vậy thì không biết rồi."

 

Ôn Báo như một quả cầu khí lôi linh sắp phát nổ, nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt. Các đệ tử thực sự không còn cách nào khác: "Đi tìm Vân sư thúc ở Tiểu Bạch Phong đi, giờ chỉ có Vân sư thúc mới có thể khiến tam trưởng lão vui lên thôi." "Hừ, ngươi nghĩ bọn ta không muốn sao? Chúng ta sớm đã đến Tiểu Bạch Phong rồi. Nhưng Vân sư thúc gần đây đã đến tiểu thế giới hoang nguyên phía trên Thương Lan Vân Hải, đến giờ vẫn chưa về."

 

Đệ tử Tiểu Thụ Phong khổ sở nuốt nước mắt, không biết vì sao tam trưởng lão vốn đang yên lành bỗng trở nên cáu kỉnh thế này.

 

Ôn Báo mang theo cả thân lôi quang vào động phủ của mình. Vừa đến nơi, ông đã vội vã dựng lên kết giới rồi cởi bỏ y phục. Khi cởi áo, trên y bào vang lên những tiếng xẹt xẹt, tia lôi quang vẫn không ngừng lóe lên. Ôn Báo để lộ nửa thân trên vạm vỡ, vươn móng vuốt gãi gãi khắp ngực và lưng, vừa gãi vừa chửi: "Mẹ kiếp, ngứa quá. Hạc Hàn, mau tới giúp ta gãi đi."

 

Lúc này, từ trên giường của Ôn Báo bò ra một con linh miêu tám đuôi dài ba thước, cao tám thước. Hạc Hàn vẫy vẫy chiếc đuôi to màu xám bạc, buồn bực nói: "Được rồi, chúng ta cùng gãi cho nhau đi!" Theo từng bước đi của Hạc Hàn, từng sợi lông dài trên người hắn không ngừng rơi xuống.

 

Ôn Báo xoay mình một cái, biến thành yêu hình như một ngọn núi nhỏ: "Tới đây, cùng gãi cho nhau!" Hạc Hàn vẫy đuôi bỏ chạy: "Ngươi chơi ăn gian!" Yêu hình của Ôn Báo lớn thế kia, đến bao giờ mới gãi xong?

 

Hai yêu tu lông lá đứng đối diện nhau lắc lắc thân mình, lông trên người chúng giống như tuyết trắng tung bay khắp nơi, trông chẳng khác nào hai bông bồ công anh khổng lồ đang di chuyển. Đây chính là nguyên nhân khiến Ôn Báo gần đây nóng nảy—Hắn đang đến kỳ thay lông.

 

Theo lý thuyết, sau khi hóa thần, yêu tu có thể khống chế bản năng của mình, thoát khỏi nỗi đau—không, là nỗi ngứa khi thay lông. Đây là lần *****ên Ôn Báo thay lông kể từ khi hóa thần. Chắc hẳn vì năm đó hắn quá ung dung, quên mất nỗi ngứa khi thay lông, dẫn đến bây giờ đến kỳ thay lông, hắn không tài nào chịu đựng nổi nỗi ngứa thấu xương này.

 

Ôn Báo lười nhác nằm úp trên bãi cỏ trước động phủ, thỉnh thoảng dùng móng vuốt sau cào cào vào chỗ ngứa trên người. Nhưng cào xong thì khổ, vì chỗ nào cũng ngứa. Ôn Báo bực bội đến nỗi chỉ muốn ***** da của mình ra. Hạc Hàn bên cạnh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, Hạc Hàn lười biếng nằm dài trên mặt đất, lông trên người hắn vì lôi điện trên người Ôn Báo ảnh hưởng mà dựng ngược lên, trông chẳng khác gì một cục lông lớn.

 

Nỗi khổ khi thay lông của yêu tu... không, là nỗi ngứa, có ai thấu hiểu?

 

Ôn Báo vừa gãi vừa nói: "Lúc này đây, ta vô cùng ghen tị với Long tộc, bọn chúng trực tiếp lột da." Hạc Hàn mấy hôm nay cũng bị cơn ngứa hành hạ đến hết cả kiên nhẫn, mặc dù bình thường tính tình hắn chẳng bao giờ tốt. Hắn chua ngoa nói: "Long tộc ngàn năm lột da một lần, không khéo mất mạng cũng nhiều, chúng ta ngứa một chút cũng qua thôi."

 

Đang nói thì trên không trung bay đến một đạo phù chú, phù chú lơ lửng trước mặt Ôn Báo. Ôn Báo thở ra một ngụm linh khí, phù chú liền bốc cháy. Là phù chú của Hình Chính Thiên gửi đến, hắn không dám trực tiếp liên lạc với Ôn Báo, chỉ dám gửi một đoạn trường thiên luận dài dòng.

 

Hạc Hàn lăn một vòng, bốn chân chổng ngược lên trời: "Nói cái gì thế?" Ôn Báo càng thêm bực bội: "Bảo ta về báo tộc tham gia đại lễ báo tộc." Hạc Hàn cười lạnh hai tiếng: "Không đi, có phải nơi tốt đẹp gì đâu."

 

Ôn Báo dùng một móng vuốt vỗ nát phù chú: "Trước hết giải quyết cơn ngứa đã, nếu giờ mà ta về báo tộc, ta có thể lật tung cả báo tộc lên." Hạc Hàn bò đến bên cạnh móng vuốt của Ôn Báo: "Mau giúp ta gãi mông đi, chỗ xương đuôi, ta với không tới."

 

Ôn Báo duỗi một móng vuốt ra gãi vùng lông gần xương đuôi cho Hạc Hàn, Hạc Hàn thoải mái đến run rẩy: "Sướng... sướng quá..." Ôn Báo bất lực: "Ngươi có thể đừng kêu như thế được không? Không biết còn tưởng ta đang làm gì ngươi." Hạc Hàn run run nói: "A~~~ mạnh thêm chút nữa! Báo thần giỏi quá! Thoải mái quá!"

 

Trên đầu Ôn Báo xuất hiện vài vạch đen: "Đủ rồi." Hạc Hàn linh hoạt lăn một vòng, để lộ bụng đối diện với Ôn Báo, đôi mắt to lim dim, thoải mái nói với Ôn Báo: "Tới đây, Báo thần, tiếp tục đi, đừng dừng lại." Ôn Báo: ... Chỉ đành nhận mệnh tiếp tục gãi ngứa cho Hạc Hàn, ai bảo hắn lại vớ phải một đạo lữ như vậy chứ?

 

Khi hoàng hôn buông xuống, Ôn Báo ngửi thấy mùi nước mát thanh khiết, liền mở mắt đứng dậy nhìn về hướng Tiểu Bạch Phong: "Có vẻ tiểu sư đệ đã về rồi. Hạc Hàn, mau đi Tiểu Bạch Phong tìm tiểu sư đệ thôi!" Có một tiểu sư đệ đáng tin cậy thật là tuyệt vời, toàn bộ Huyền Thiên Tông không có ai có thể giống như Vân Thanh, vô oán vô hối, làm việc chăm chỉ giúp Ôn Báo gãi ngứa.

 

Ôn Báo và Hạc Hàn thậm chí không biến lại nhân hình, cả hai dẫm lên mây, hướng về Tiểu Bạch Phong mà lao nhanh, đi đến đâu lông vàng xám rơi đầy đến đó.

 

Vân Thanh vừa trở về Tiểu Bạch Phong, hắn đang bận rộn lấy ra những thứ thu được từ hoang nguyên. Khi Ôn Báo và Hạc Hàn đến nơi, dưới gốc Kim Ô Mộc đang nằm một con cá lớn như ngọn núi nhỏ. Con cá có dáng hình thoi, thân thể khổng lồ, đuôi thon dài, da cá ánh lên sắc xanh thẳm, nhìn cảm giác chỉ cần bỏ đầu đuôi là còn mỗi thịt.

 

Hạc Hàn lập tức hai mắt sáng rực: "Oa—— cá, cá lớn quá!"

 

Vân Thanh bước ra từ Phụng Quy Lâu, tay cầm một con dao nhỏ. Hắn giờ đã trở thành một thiếu niên phong thần tuấn tú, bất cứ ai nhìn thấy đều phải khen hắn đẹp. Trước đây, Ôn Báo bọn họ cảm thấy Vân Thanh giống với Ôn Hành, nhưng bây giờ nhìn lại, Vân Thanh càng giống hai vị lão tổ của hắn hơn.

 

Vừa nhìn thấy Ôn Báo, Vân Thanh đã nở nụ cười: "Báo tử sư huynh, ta đang định đến Tiểu Thụ Phong tìm các huynh, các huynh lại đến đây rồi. Đây là kim thương ngư mà ta bắt được ở hoang nguyên. Khôn Già ở hoang nguyên đã giúp ta bắt hơn trăm con. Các huynh đến đúng lúc lắm, chúng ta cùng ăn cá nào."

 

Ôn Báo mặt nhăn nhó nói đầy khổ sở: "Tiểu sư đệ, sư huynh đến đây là muốn nhờ đệ giúp một chuyện." Vân Thanh mỉm cười dịu dàng: "Sư huynh cứ nói."

 

Ôn Báo đau khổ thốt lên: "Đệ còn cái bàn chải lớn đó không? Sư huynh ta đến kỳ thay lông rồi." Vân Thanh sững người một chút, sau đó nhanh chóng hiểu ra: "À? Bàn chải hả? Có, có chứ. Sư huynh và Hạc sư huynh nằm xuống đi. Ta sẽ giúp các huynh chải ngay."

 

Vân Thanh lớn tiếng gọi hai bản mệnh linh thực của mình: "Hoa Hoa, Hoa Hoa, ngươi đi tìm trong kho xem bàn chải còn không, và Đậu Đậu, Đậu Đậu nằm yên, sư huynh chuẩn bị chải lông cho ngươi." Ôn Báo xấu hổ dùng móng vuốt to lớn đè lên mặt Vân Thanh: "Nhỏ giọng chút đi..." Hắn cũng cần giữ thể diện mà, được không?

 

Vân Thanh từng dùng lông của Cùng Kỳ làm một loại bàn chải lớn, nhìn sơ qua thì như tấm ván có đinh, nhưng loại bàn chải này chải lông cực kỳ thoải mái, ai đã dùng rồi thì sẽ hiểu cảm giác đó.

 

Cuối cùng Ôn Báo cũng cảm thấy thoải mái. Hắn và Hạc Hàn nằm dài trên những chiếc lá to xanh mướt do Vân Đậu Đậu dệt ra. Vân Hoa Hoa quấn quanh Ôn Báo và Hạc Hàn, mỗi dây leo đều cuốn một chiếc bàn chải lớn. Tiếng chải "xoẹt xoẹt" vang lên, Ôn Báo cảm thấy bao nhiêu cơn ngứa ngáy và phiền muộn mấy ngày qua đều bị quét sạch.

 

Hắn thoải mái đến mức không nhịn được mà thu người lại: "A~~" Hắn bắt đầu hiểu tại sao Hạc Hàn lại phát ra những âm thanh đó rồi, thực sự quá đã, Ôn Báo cảm thấy không muốn đứng dậy nữa.

 

Vân Hoa Hoa giờ đã trở thành trợ thủ đắc lực của Vân Thanh, có Vân Hoa Hoa giúp, Vân Thanh có thể rảnh tay làm thêm nhiều việc khác. Ví dụ như: xẻ con kim thương ngư khổng lồ này.

 

Chỉ thấy con dao nhỏ trong tay Vân Thanh phát ra ánh sáng u lam, một nhát chém đứt đầu, một nhát chém đứt đuôi. Ôn Báo và Hạc Hàn dưới gốc Kim Ô Mộc nhìn thấy phần đứt của con kim thương ngư đối diện bọn họ. Hạc Hàn chảy cả nước miếng: "Con cá này sinh ra là để người ta ăn mà, ngươi nhìn xem, chỉ có một khúc xương to, còn lại đều là thịt."

 

Dưới lớp da xanh thẫm của kim thương ngư là lớp mỡ trắng mịn màng, cùng với phần thịt màu đỏ thẫm, hương vị tươi ngon này thật sự làm loài mèo như bọn hắn không thể nào chịu nổi.

 

Vân Thanh nheo mắt cười: "Đừng nóng vội, Hạc sư huynh, sắp xong rồi." Lưỡi dao nhỏ lóe lên, con cá khổng lồ bị Vân Thanh xẻ thành từng khối lớn màu đỏ sẫm. Vân Thanh nhiệt tình mang hai miếng thịt ở phần bụng cá đặt trước mặt Ôn Báo và Hạc Hàn.

 

Vân Thanh chu đáo hỏi: "Sư huynh, có cần ta xẻ mỏng hơn chút nữa không?" Ôn Báo đã cắn ngay một miếng: "Không cần, thế này là được rồi." Hạc Hàn ở bên cạnh nói: "Cho ta chút xì dầu đi."

 

Được đối đãi thế này, Hạc Hàn thật sự không muốn rời đi nữa. Hắn thỏa mãn li3m li3m khóe miệng: "Vân Thanh, sư huynh nói với ngươi, ngươi nên mở một cửa hàng ở Huyền Thiên Tông, chuyên xử lý vấn đề rụng lông cho yêu tu, đảm bảo việc làm ăn sẽ rất hưng thịnh." Vân Thanh cười: "Ta đã mở rồi mà, bên Hồ tộc ở Quy Khư đã khai trương rồi. Bạch Miên Hoa bọn họ nói giờ đây yêu tu đến Quy Khư băng nguyên để nhờ chải lông đông lắm. Lần tới ta còn phải mang cá đến cho họ nữa, chải lông xong bán thêm cá, kiếm được không ít đâu."

 

Ôn Báo vươn vai: "Thoải mái thật, ta không muốn đi nữa." Vân Thanh cười nói: "Vậy đừng đi, sư huynh lúc nào hết ngứa lúc đó đứng dậy." Vừa nói, giữa các dây leo của Vân Hoa Hoa đầy những đám lông rụng. Ôn Báo quay đầu nhìn mà giật mình: "Nhiều như vậy sao!"

 

Vân Thanh cười bảo: "Thế này là ít đấy, sư huynh đợi mấy hôm nữa lại đến, sẽ còn rụng nhiều hơn. Sư huynh muốn giữ lại những đám lông rụng này không?" Ôn Báo nói: "Không cần, đệ muốn thì cứ xử lý đi." Vân Thanh đáp: "Không cần, lông của sư huynh bóng bẩy mượt mà thế này, có thể dệt ra vải rất đẹp."

 

Ôn Báo ngơ ngác: "Vải dệt??" Vân Thanh nói: "Yêu tu Hồ tộc khi thay lông, ngoài những phần có thể dùng làm dược liệu, phần còn lại đều giao cho những yêu tu khéo tay dệt thành hồ cừu hoặc áo choàng dày. Lông của sư huynh đương nhiên cũng có thể xử lý như thế. Lông trên người sư huynh có thể dệt ra rất nhiều vải đấy, không tin thì đợi ta làm xong, mang đến cho sư huynh xem."

 

Ôn Báo cười lớn: "Đương nhiên ta tin ngươi, ngươi muốn thì cứ lấy đi." Yêu tu tập hợp linh khí của trời đất, lông của bọn họ so với lông thú bình thường chứa nhiều linh khí hơn, có thể chế thành pháp khí, dùng làm dược liệu, hoặc may thành y phục đẹp đẽ.

 

Vân Thanh lải nhải: "Chải lông tạo hình cho một yêu tu, giá khởi điểm là một nghìn linh thạch. Yêu hình to lớn như của Hạc sư huynh, một ngàn hai trăm linh thạch là có thể tạo hình theo ý thích rồi. Những phần lông cắt hoặc rụng ra, nếu muốn mang đi cũng được. Nhưng đa số yêu tu không muốn giữ lại đám lông rụng đó, thường sẽ giao cho cửa hàng xử lý."

 

"Khi chải lông còn có thể chọn món ăn trên bản đồ của Thiên Cơ Các, có A Đồ mang đến tận nơi, mỗi món thêm một linh thạch là được. Chúng ta còn hợp tác với yêu tộc, nếu muốn dùng lông hoặc da của mình để chế tạo thành trang sức hay vật trang trí, chỉ cần thêm một chút phí gia công, mấy hôm sau có thể nhận được hàng ngay tại động phủ."

 

Ôn Báo thỏa mãn ợ một tiếng: "Tiểu sư đệ kinh doanh thế này, chắc chắn không lỗ."

 

Cảm giác không ngứa ngáy trong người còn tuyệt vời hơn bất cứ thứ gì. Tâm trạng Ôn Báo trở nên tốt hơn, liền nhớ đến đạo phù chú mà Hình Chính Thiên gửi. Bao năm nay hắn rời khỏi báo tộc, gần như cắt đứt liên hệ với họ. Dù quan hệ hiện tại với Hình Chính Thiên đã hòa hoãn hơn, nhưng cũng chưa đến mức tốt đẹp. Hình Chính Thiên biết rõ tình hình mà vẫn gửi thiệp mời, chẳng lẽ muốn Báo tử quay về tộc, hay là muốn kết giao với Huyền Thiên Tông?

 

Ôn Báo suy nghĩ một lúc rồi quyết định trở về Báo tộc xem sao. Với thực lực hiện tại của hắn, Báo tộc không thể dễ dàng hãm hại hắn được. Huống chi, hắn còn có Hạc Hàn bên cạnh, và cả tông môn phía sau lưng. Báo tộc nếu muốn tính kế thì cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.

 

Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, Ôn Báo liền chuẩn bị hành động. Hạc Hàn bất mãn hỏi: "Báo thần, chẳng phải ngươi không có ấn tượng tốt với Báo tộc sao? Tại sao lại muốn quay về?" Ôn Báo đáp: "Ta muốn về tìm một thứ." Hạc Hàn khó hiểu: "Tìm thứ gì cơ?"

 

Tìm thứ gì mà phải quay lại Báo tộc? Với thế lực hùng mạnh của Huyền Thiên Tông, chẳng lẽ không tìm được sao? Trong lòng Hạc Hàn tràn ngập nghi vấn, nhưng cuối cùng cũng không hỏi thêm gì.

 

Trước khi xuất phát, Ôn Báo cùng Hạc Hàn đến Tiểu Bạch Phong thêm một lần nữa để hưởng thụ cảm giác được chải lông. Khi nghe nói Ôn Báo bọn họ sẽ đến Báo tộc, Vân Thanh liền nhờ họ mang một con cá đến cho Linh Ngọc sư huynh hiện đang ở Cửu Vĩ tộc. Ôn Báo đúng là cũng sẽ ghé qua địa bàn của Cửu Vĩ tộc để thăm Tiểu Ngọc. Lần này hắn muốn dẫn Hạc Hàn cùng đi, muốn nghiêm túc nói với Tiểu Ngọc rằng, hắn đã tìm được hạnh phúc của đời mình.

 

Khi Ôn Báo và Hạc Hàn đến Báo tộc, đúng lúc đang là giờ Thìn. Dân chúng Báo tộc đang tụ tập tại quảng trường, ***** để lộ cơ bắp rắn chắc. Các con báo đang trò chuyện và cười đùa, khi nhìn thấy Ôn Báo và Hạc Hàn, không ít báo lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Ồ? Đó là ai thế?" "Hắn là Ôn Báo." "Thì ra là hắn."

 

Ôn Báo từng để lại một truyền thuyết ở Báo tộc, dù đó không phải là một truyền thuyết tốt đẹp. Nhưng khi truyền thuyết xuất hiện trước mặt họ, vẫn thu hút sự chú ý của không ít người. Hình Chính Thiên bước qua đám đông, tiến tới trước mặt Ôn Báo, hành lễ: "Ôn trưởng lão, cảm tạ ngài đã đến tham dự đại điển của Báo tộc." Ôn Báo đưa ra lễ vật trong tay: "Chúc mừng."

 

Báo tộc cứ mỗi năm ngàn năm lại cử hành một đại điển, toàn tộc từ già đến trẻ đều tụ hội vui mừng. Tuy Ôn Báo đã từng ở Báo tộc mấy trăm năm, nhưng hắn chưa từng thấy qua đại điển này.

 

Hình Chính Thiên dẫn Ôn Báo đi về phía trung tâm quảng trường của Báo tộc: "Ôn trưởng lão, xin mời." Ôn Báo chắp tay đáp lễ: "Đa tạ."

 

Khi Ôn Báo đứng phía sau Hình Chính Thiên, đứng cùng các trưởng lão khác của Báo tộc ở vị trí danh dự, hắn bỗng có chút hoảng hốt. Hạc Hàn truyền âm cho Ôn Báo: "Họ đang muốn bù đắp cho ngươi sao?" Ôn Báo bình thản trả lời: "Ta không rõ." Hắn đã qua cái tuổi cần sự bù đắp rồi, lần này trở về Báo tộc chỉ vì đại nghĩa của tông môn.

 

Hình Chính Thiên đứng phía trước lớn tiếng phát biểu, Ôn Báo nghe qua, chỉ là mấy lời khích lệ các tu sĩ trẻ. Loại lời này Ôn Báo cũng có thể nói, thậm chí còn hay hơn khi động viên những đệ tử đang sa sút ở Tiểu Thụ Phong. Ôn Báo không có nhiều cảm xúc, ngược lại đám tiểu bối phía dưới lại phấn khích reo hò không ngừng.

 

Hạc Hàn nhìn đám thanh niên Báo tộc bên dưới, truyền âm cho Ôn Báo: "Bọn này cũng dễ bị lừa quá nhỉ." Ôn Báo đáp: "Tuổi trẻ là vậy mà." Hắn có chút tiếc nuối. Khi còn trẻ, hắn không có được sự nhiệt huyết như bọn họ. Hắn khi bằng tuổi bọn họ thì chỉ có thể bước đi trên con đường tăm tối không ai biết đến.

 

Bọn báo múa hát tưng bừng, Ôn Báo ngồi trên cao cảm thấy hơi chán, bèn hỏi Hình Chính Thiên: "Ám Bộ... hiện tại còn không?" Hình Chính Thiên ngượng ngùng một lúc rồi đáp: "Ám Bộ đã không còn nữa." Kể từ sau khi Ôn Báo giáng cho hắn một đòn nặng nề, Báo tộc đã giải tán Ám Bộ.

 

Ôn Báo hỏi: "Vậy di tích của Ám Bộ còn không?" Hình Chính Thiên gật đầu: "Vẫn còn, nhưng giờ đã thành kho chứa đồ rồi." Ôn Báo nói: "Ta muốn đến đó xem một chút." Hình Chính Thiên gật đầu: "Được."

 

Hình Chính Thiên tách ra một tia thần hồn, dẫn Ôn Báo đi vào sâu trong Báo tộc. Ôn Báo nói: "Ngươi không cần phải đi theo, ta sẽ không đi lung tung đâu." Hình Chính Thiên đáp: "Ta biết, nhưng đã đến đây rồi, ta cũng nên làm tròn bổn phận chủ nhà."

 

Nghe vậy, Ôn Báo cũng không nói gì thêm. Rất nhanh, họ đã đến được khu huấn luyện của Ám Bộ trước đây. Khu huấn luyện nằm trong một pháo đài ngầm gần quảng trường. Ôn Báo đã trải qua thời niên thiếu của mình tại nơi này. Khi nhìn thấy cánh cửa pháo đài, Ôn Báo có chút ngơ ngẩn. Trong ký ức của hắn, cánh cửa đen tuyền này giờ lại xuất hiện những nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con. Điều này khi hắn còn nhỏ hoàn toàn không thể xảy ra.

 

Bên trong và bên ngoài cánh cửa là hai thế giới khác nhau. Ôn Báo vẫn còn nhớ rõ bầu không khí bên trong: lạnh lẽo, hung bạo, tràn ngập mùi máu tanh và nỗi sợ vô tận. Những đứa trẻ bị nhốt trong cánh cửa kia đều là những kẻ không thể xuất hiện dưới ánh sáng, đều là những đứa con không được chào đón ngay từ khi sinh ra.

 

Hình Chính Thiên mở cửa pháo đài, ánh nắng ngoài cửa rọi lên mặt đất đen kịt, nhưng không thể chiếu sáng sâu vào bên trong. Hình Chính Thiên nói: "Về sau nơi này trở thành kho chứa của Báo tộc, dùng để cất một số vũ khí không thường dùng." Ôn Báo gật đầu, hắn quay sang Hạc Hàn: "Đây là nơi ta từng sống thời niên thiếu." Hạc Hàn nhếch miệng, không nói gì. Trái lại, Hình Chính Thiên cúi đầu đầy ngại ngùng.

 

Ôn Báo rất quen thuộc với bố cục của pháo đài này, chỉ là sau hàng ngàn năm, nơi này đã không còn như lúc hắn rời đi. Khu vực bọn tạp chủng từng ở đã bị khóa lại, nơi từng là chỗ huấn luyện thì chất đầy đống đồ linh tinh phủ đầy bụi. Từ trần pháo đài rơi xuống từng tia sáng nhỏ chiếu rọi một vùng nhỏ hẹp. Ôn Báo bước trên nền đất huyền thiết, đi sâu vào bên trong.

 

Hắn dừng lại trước một gian phòng: "Đây là nơi ta từng ở." Hình Chính Thiên vội vàng bước lên mở khóa, Ôn Báo gật đầu với hắn rồi bước vào. Đây là một căn phòng dài rộng chỉ một trượng, trong phòng không có cửa sổ.

 

Ôn Báo lấy ra một viên dạ minh châu từ túi trữ vật, ánh sáng của dạ minh châu xua tan bóng tối. Ôn Báo nhìn quanh: "Ta đã sống ở đây mấy trăm năm." Hắn cúi đầu, vẫn còn có thể thấy những vết bẩn đen sì trên nền nhà. Hàng trăm năm sống tại đây, hắn đã chịu không biết bao nhiêu vết thương. Mỗi lần đau đớn đến cực hạn, hắn lại cào vào nền nhà. Lâu dần, nền huyền thiết cứng rắn cũng bị cào nát. Máu của hắn ngấm vào, trở thành những vết bẩn không thể lau đi.

 

Hạc Hàn nói: "Ngươi chẳng phải nói đến đây tìm thứ gì sao? Ở đây trống trơn, có cái gì đâu." Phòng này quá sạch sẽ, có gì đều rõ ràng. Ôn Báo cúi xuống gõ gõ vào gạch nền, rồi nói với Hạc Hàn: "Tránh ra chút." Hạc Hàn và Hình Chính Thiên cùng lùi lại, để lộ ra một viên gạch hình vuông rộng một thước.

 

Ôn Báo biến tay mình thành móng vuốt sắc bén, dùng móng tay bẩy nhẹ quanh các khe gạch. Rồi một miếng gạch huyền thiết dày năm tấc được hắn bẩy lên. Sau khi tấm gạch được lấy ra, để lộ ra một cái hố nhỏ phía dưới. Trong hố lộn xộn vài món đồ, Ôn Báo lần lượt lấy chúng ra.

 

Đó là một con chuột nhồi bông lông xù, một cái bình đan dược nhét đầy vải đỏ, một nửa cái roi da, và một đoạn xương đuôi. Ôn Báo nói với Hạc Hàn: "Con chuột nhồi bông này là một người trong Ám Bộ tặng ta, khi đó ta mỗi ngày đều mơ ước được nhìn thế giới bên ngoài. Nhưng bọn ta không thể bước ra ánh sáng, nên người đó đã tặng ta thứ này."

 

Hạc Hàn nhìn vào con chuột nhồi bông, chỉ thấy nó đã cũ kỹ, lông lá lưa thưa rụng gần hết. Hạc Hàn hỏi: "Sau đó thì sao?" Ôn Báo nói: "Ta chưa từng thấy mặt hắn, bọn họ đều mang mặt nạ. Sau này nghe nói hắn chết trong lúc làm nhiệm vụ. Đây là món đồ chơi duy nhất trong thời thơ ấu của ta." Ôn Báo cẩn thận cất con chuột xám xịt ấy đi, đó là sự an ủi duy nhất trong khoảng thời gian tối tăm dưới lòng đất của hắn.

 

Hạc Hàn nhặt lấy chiếc bình đan dược: "Thứ này cũng do người của Ám Bộ tặng ngươi sao?" Ôn Báo mỉm cười: "Không, cái này là phần thưởng khi ta giết người *****ên." Kẻ kia đã gọi hắn là "tạp chủng", khiến Ôn Báo nổi giận mà cắn đứt yết hầu của đối phương. Sau đó, Ôn Báo đã nhận được phần thưởng này vì đã đáp ứng được yêu cầu của Ám Bộ.

 

Những viên đan dược bên trong, Ôn Báo không uống lấy một viên nào. Lúc ấy, hắn có cảm giác rằng nếu uống số đan dược này, hắn sẽ mãi mãi không thoát ra được khỏi Ám Bộ. Không phải đan dược có vấn đề, mà là thứ đổi lấy bằng sự giết chóc, hắn không thể yên tâm mà hưởng thụ được.

 

Ôn Báo cất bình đan dược đi, rồi cầm lên nửa cái roi da. Hắn hồi tưởng: "Đây là chiến lợi phẩm ta mang về sau lần *****ên ra ngoài làm nhiệm vụ." Hạc Hàn ngạc nhiên: "Nửa cái roi da thì tính là chiến lợi phẩm gì?" Ôn Báo nói: "Ban đầu nó là một cây roi hoàn chỉnh, nhưng vì ta cố tình giấu đi chiến lợi phẩm nên nó bị phá hủy. Ám Bộ không cho phép mang đồ từ bên ngoài vào." Tuy vậy, Ôn Báo vẫn giữ lại nửa cái chiến lợi phẩm *****ên này.

 

Ôn Báo cười: "Lúc đó ta còn rất nhỏ, suýt nữa tưởng rằng mình không sống nổi." Hạc Hàn đau lòng nói: "Báo thần, đừng nói nữa, mọi thứ đã qua rồi."

 

Ôn Báo lại nhặt lên một đoạn xương đuôi, hắn nheo mắt hỏi Hình Chính Thiên: "Nhớ cái này không?" Hình Chính Thiên cau mày nhìn: "Đây là..." Ôn Báo cười rồi ném đoạn xương đuôi cho Hình Chính Thiên: "Đây là đuôi của cha ngươi, ta chặt đấy." Hồi đó, Ôn Báo đã có thể ra ngoài làm nhiệm vụ. Phụ thân của Hình Chính Thiên luôn không ưa Ôn Báo, thường xuyên kiếm cớ ép hắn nhận những nhiệm vụ nguy hiểm. Một lần, Ôn Báo không thể nhịn nổi nữa, nhân lúc trở về, hắn đã ra tay tập kích cha của Hình Chính Thiên, tạo hiện trường giống như bị lưu thú tấn công.

 

Từ đó trở đi, mỗi khi nhìn thấy cha của Hình Chính Thiên, tâm trạng của Ôn Báo lại thoải mái hơn nhiều. Ôn Báo nhìn Hình Chính Thiên nói: "Ta sẽ không xin lỗi cha ngươi, dĩ nhiên, ta cũng sẽ không xin lỗi ngươi." Những năm đó, những trận đòn roi, những đau khổ hắn phải chịu đều do Hình Chính Thiên và cha hắn gây ra.

 

Hình Chính Thiên nâng đoạn xương đuôi lên, sắc mặt phức tạp. Chuyện cha hắn bị cụt đuôi rất bí mật, không nhiều người trong tộc biết. Theo lời cha hắn kể, con lưu thú tập kích hôm đó cực kỳ đáng sợ, họ chưa từng nghi ngờ đó là do Ôn Báo làm. Tất cả chỉ nghĩ đó là một tai nạn. Thì ra vào thời điểm đó, Ôn Báo đã có khả năng trả thù rồi sao?

 

Ôn Báo lại đặt viên gạch nền trở lại vị trí cũ, hắn nói với Hạc Hàn: "Ta đã lấy xong những gì cần lấy." Hắn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa. Khi ra ngoài, hắn sẽ đem những món đồ này chôn cất tại một nơi phong cảnh hữu tình, để cho tất cả bất hạnh đều trở thành quá khứ.

 

Ra khỏi pháo đài, Ôn Báo nheo mắt nhìn bầu trời. Hắn nói với Hình Chính Thiên: "Ta sẽ không quay lại đại điển nữa." Hắn muốn nhân lúc trời quang mây tạnh đi thăm Tiểu Ngọc bọn họ. Thanh Khâu nằm ngay cạnh Báo tộc, chỉ cần bay qua một dải mây là tới.

 

Nếu không muốn bay, cũng có thể ngồi trận pháp truyền tống, nhưng sẽ phải đi đường vòng. Chỗ Tiểu Ngọc bọn họ ngủ say nằm ở rìa Cửu Vĩ tộc, không có trận pháp truyền tống đến đó.

 

Sắc mặt Hình Chính Thiên phức tạp, hắn nói: "Thực ra... mẫu thân muốn gặp ngươi." Ôn Báo nhướng mày: "Ồ?" Hạc Hàn nhìn Ôn Báo, trong đầu nghĩ đến mẫu thân của Hình Chính Thiên? Chẳng phải đó chính là mẫu thân của Ôn Báo sao? Ôn Báo và Hình Chính Thiên vốn là huynh đệ cùng mẹ khác cha.

 

Hình Chính Thiên nói: "Năm ngoái, sức khỏe của mẫu thân không tốt, uống rất nhiều đan dược mà không thấy thuyên giảm. Đã mời cả y tu đến xem, ai cũng nói rằng người đã bước vào giai đoạn thiên nhân ngũ suy. Có lẽ thời gian sống không còn nhiều, mẫu thân nói, bà muốn gặp ngươi một lần trước khi ra đi."

 

Nghe đến đây, trong lòng Ôn Báo không có mấy biến động. Nói thật, hắn đã không còn là con báo con từng khao khát tình mẫu tử năm xưa nữa rồi. Hình Chính Thiên khẩn cầu: "Ôn trưởng lão, ta biết ngươi đã phải chịu rất nhiều ấm ức khi ở Báo tộc, ta cũng biết lời thỉnh cầu của ta mang lại cho ngươi sự khó xử. Nhưng xin ngươi hãy nể tình một người mẹ sắp lìa đời, làm ơn đến gặp bà ấy một lần được không?"

 

Ôn Báo lặng lẽ nhìn Hình Chính Thiên, giọng nói trầm thấp: "Dẫn đường đi, nhưng ta nói trước, nếu bà ta đưa ra yêu cầu vô lý gì, ta sẽ không đồng ý." Hình Chính Thiên xấu hổ xoa xoa tay: "Không đâu, yêu cầu duy nhất của bà là được gặp ngươi."

 

Thực ra, Ôn Báo không tin. Niềm hy vọng từng có đối với mẫu thân đã sớm biến mất. Ngày mà bà thành thân với cha của Hình Chính Thiên, hắn xuất hiện trước mặt bà và thấy ánh mắt bối rối sợ hãi của bà. Ngày hắn nhìn thấy bà ôm ấp Hình Chính Thiên, đáp ứng mọi yêu cầu và dịu dàng trêu đùa, khát vọng của hắn đã tiêu tan giữa những trận đòn của người đàn ông ấy và trong ánh mắt lạnh lùng của bà.

 

Bây giờ, khi đến gặp bà, trong lòng Ôn Báo hoàn toàn bình thản. Hắn nhớ lần cuối gặp bà, hắn đã nói rõ rằng sẽ không còn dính dáng gì đến Báo tộc. Hạc Hàn im lặng không nói, chỉ lẳng lặng theo Ôn Báo bước về phía một căn tiểu lâu.

 

Trước sân của tiểu lâu, một lão bà tóc trắng phau đang ngồi trên ghế, quấn trong một chiếc chăn. Lão bà khẽ nhắm mắt như đang lắng nghe tiếng trống truyền đến từ quảng trường. Đây chẳng phải là mẫu thân của Hình Chính Thiên thì là ai? Dù Hình Chính Thiên đã nhắc trước, khi nhìn thấy bà, Ôn Báo vẫn không khỏi giật mình. Thì ra năm tháng tàn nhẫn đến thế, người phụ nữ từng tao nhã cao quý ấy nay lại già yếu đến mức này.

 

Mẫu thân của Hình Chính Thiên nghe thấy tiếng bước chân của hắn, liền mở mắt: "Thiên nhi không phải nên ở quảng trường sao? Sao lại về đây?" Hình Chính Thiên bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh bà: "Mẫu thân, người xem ai tới thăm này."

 

Mẫu thân của Hình Chính Thiên nheo mắt nhìn về phía Ôn Báo: "Đây là... ai vậy?"

 

Ý thức của hình mẫu vẫn khá minh mẫn, bà nhìn Ôn Báo đầy kinh ngạc: "Là con, là con! Con đã đến rồi sao..." Hình mẫu cố gắng vài lần muốn đứng dậy, nhưng Hình Chính Thiên đè tay bà lại: "Mẫu thân, người đừng động." Ôn Báo hướng về phía hình mẫu hành lễ: "Huyền Thiên Tông Ôn Báo bái kiến Hình lão phu nhân."

 

Hình mẫu vừa kích động vừa có chút dè dặt, bà liên tục gật đầu: "Tốt, tốt. Thiên nhi, đi lấy ghế cho khách ngồi." Ôn Báo liền nói với Hình Chính Thiên: "Không cần phiền đâu."

 

Hình mẫu chăm chú nhìn Ôn Báo từ trên xuống dưới, bà đưa tay ra: "Lại đây, để ta nhìn con." Ôn Báo bước lên một bước, đứng từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ già nua này. Bà không còn trẻ nữa, trên mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt cũng đã đục ngầu. Hình mẫu run rẩy đưa tay lau nước mắt: "Ngồi đi, ngồi đi."

 

Hình Chính Thiên khẩn thiết nhìn Ôn Báo: "Ôn trưởng lão." Hắn định đi lấy một cái ghế, nhưng chưa kịp động, đã thấy Ôn Báo khoanh chân ngồi xuống trước mặt Hình mẫu, vẻ thoải mái tự nhiên: "Nghe tộc trưởng Hình nói, lão phu nhân muốn gặp Ôn mỗ."

 

Hình mẫu mấp máy môi, nói: "Con... ở Huyền Thiên Tông vẫn tốt chứ?" Ôn Báo mỉm cười: "Tất nhiên là tốt, các sư huynh sư đệ hòa thuận, sư tôn đối đãi như thân sinh, tông môn thì ngày càng cường thịnh." Hình mẫu liên tục gật đầu: "Tốt, tốt."

 

Bà nhìn sang Hạc Hàn đứng bên cạnh Ôn Báo: "Cậu đây là..." Ôn Báo giới thiệu: "Đây là đạo lữ của ta." Hình mẫu đánh giá Hạc Hàn từ trên xuống dưới, rồi nở một nụ cười: "Đúng là một thiếu niên tuấn tú." Hạc Hàn có chút ngượng ngùng, hành lễ: "Kính chào Hình lão phu nhân, vãn bối là Hạc Hàn."

 

Hình mẫu liền quay sang Hình Chính Thiên: "Con đi lấy cái hộp ở đầu giường lại đây." Hình Chính Thiên nghe vậy liền vào phòng, rất nhanh đã mang ra một chiếc hộp gỗ đàn hương: "Mẫu thân." Hình mẫu nói: "Mở ra đi." Hình Chính Thiên mở chiếc hộp, bên trong là một đôi vòng tay đỏ rực, thoạt nhìn đã biết không phải vật phàm.

 

Hình mẫu lấy ra một chiếc vòng tay rồi vẫy tay với Hạc Hàn: "Cậu lại đây." Hạc Hàn nhìn Ôn Báo, thấy Ôn Báo đang nhíu mày, Hạc Hàn hiểu ý: "Đa tạ lão phu nhân, nhưng vô công bất thụ lộc, lễ vật quá quý trọng, vãn bối không thể nhận."

 

Hình Chính Thiên nhìn Ôn Báo nói: "Đây là vòng tay chỉ truyền cho con dâu, ta và ngươi mỗi người một cái. Nhận lấy đi, đó là một chút tâm ý của mẫu thân." Hình mẫu cười khổ nói: "Trước đây từng có người phán mệnh cho ta, nói rằng ta sẽ có hai người con trai, nhưng chỉ có duyên với một người. Lúc đó ta không tin, bây giờ thì tin rồi, hết thảy đều là số mệnh."

 

Ôn Báo chỉ mỉm cười không nói, chỉ nghe Hình mẫu tiếp tục: "Ta biết con hận ta, hôm nay con đến đây, chắc hẳn là vì Thiên nhi cầu xin con. Đây là cái giá mà hai mẹ con ta phải trả, chúng ta nợ con quá nhiều." Ôn Báo trầm giọng: "Lão phu nhân nói đùa rồi, người không nợ ta điều gì."

 

Đứng từ góc độ của bà, Ôn Báo quả thực là một vết nhơ. Nhiều năm qua, bà tuy không mang lại ấm áp cho Ôn Báo, nhưng cũng không hãm hại hắn như những kẻ ở Ám Bộ. Ôn Báo không có hy vọng vào bà, cũng chẳng có thất vọng.

 

Ôn Báo nói: "Lão phu nhân, người có một đứa con rất xuất sắc, chiếc vòng này người vẫn nên giữ lại, đợi sau này khi nó thành thân thì đưa cho đạo lữ của hắn. Đây là vật quan trọng, không thể tùy tiện tặng người ngoài được." Hình mẫu nhìn Ôn Báo đầy phức tạp, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối thở dài: "Vậy... đành để lại vậy."

 

Sau khi nói thêm vài câu, Hình mẫu rõ ràng đã kiệt sức. Ôn Báo đứng lên nói với bà: "Lão phu nhân đã mệt rồi, chúng ta xin phép cáo lui." Hình mẫu vẫy vẫy tay: "Đi đi."

 

Ôn Báo và Hạc Hàn đồng loạt hành lễ với Hình Chính Thiên và Hình mẫu, sau đó không ngoảnh đầu mà rời đi. Đi được một đoạn xa, Ôn Báo vẫn có thể cảm thấy ánh mắt không nỡ rời của bà nhìn theo. Hạc Hàn nói với Ôn Báo: "Nếu ngươi vẫn còn lưu luyến, sau này chúng ta có thể đến thăm bà ấy nhiều hơn."

 

Ôn Báo mỉm cười: "Duyên đã hết thì không thể cưỡng cầu, lỡ rồi thì lỡ thôi." Giữa hắn và Hình mẫu chỉ có chút duyên phận ấy, đã hết thì không còn. Thay vì lưu lại những ký ức đẹp nhưng vô nghĩa, chi bằng cắt đứt một cách triệt để.

 

Hình mẫu nhìn bóng lưng Ôn Báo rời đi, run rẩy thốt lên: "Không có duyên phận..."

 

Ôn Báo và Hạc Hàn bay lên không trung, rất nhanh đã tới rừng cam ngoài Thanh Khâu. Hạc Hàn từng theo Ôn Báo đến đây mấy lần, nơi này với hắn không lạ lẫm gì. Cây cam mà Ôn Báo và Tiểu Ngọc cùng nhau trồng đã sớm khô héo, giờ đây trong rừng không chỉ có cây cam, mà còn có rất nhiều loại linh quả khác.

 

Khi họ đáp xuống, nơi đây đầy tiếng chim hót hoa thơm. Trước đây, mỗi khi Ôn Báo tự mình lên núi bái tế Tiểu Ngọc, Hạc Hàn đều ở dưới chân núi chờ hắn xuống. Sau này khi Hạc Hàn không còn, mỗi lần xuống núi, Ôn Báo chẳng còn thấy bóng dáng Hạc Hàn ngồi ăn quả bên đường nữa.

 

Hạc Hàn nhìn quanh: "Nơi này đẹp thật." Tác dụng của hiến hồn trận khiến hắn không còn nhớ rõ những chuyện trước kia. Ôn Báo nắm lấy tay hắn: "Nếu thích, sau này chúng ta sẽ chọn một ngọn núi, cũng tạo ra một vườn trái cây như thế này, có được không?" Hạc Hàn mỉm cười: "Phí sức thế làm gì? Tiểu Bạch Phong nhiều trái cây như vậy, ăn thoải mái rồi."

 

Ôn Báo cười: "Cũng đúng, có tiểu sư đệ, chúng ta có ăn bao nhiêu cũng không hết."

 

Rất nhanh, họ tìm thấy mộ của Tiểu Ngọc. Qua ngần ấy năm, ngôi mộ của Tiểu Ngọc gần như không còn nhìn rõ. Ôn Báo đặt lễ vật trước mộ, rồi quỳ xuống dập đầu ba cái: "Tiểu Ngọc, ta dẫn Hạc Hàn đến thăm ngươi đây."

 

Hạc Hàn nhìn nấm đất cạn kia, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Hắn cảm thấy như mình đã từng thấy ngôi mộ này ở đâu đó, và trong ấn tượng của hắn, bản thân mãi mãi không thể so bì với người nằm trong mộ. Trong lòng Hạc Hàn dâng lên một nỗi xót xa, hắn biết người trong mộ là người mà Báo thần từng yêu thương nhất.

 

Ôn Báo nói với Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, nhiều năm trôi qua rồi, ngươi chắc hẳn đã sớm chuyển kiếp. Những năm qua ta đến đây chỉ là vì một chút chấp niệm trong lòng mình. Khi còn ở bên ngươi, ta chưa từng nói ra những lời từ đáy lòng, luôn cảm thấy ta nợ ngươi. Trong lòng ta vẫn luôn có sự tiếc nuối, hối hận vì sao ngày đó không ở bên ngươi, vì sao không bảo vệ được ngươi và Tiểu Vũ Mao bọn họ.

 

Nhưng khi lên Thượng giới một chuyến, ta đã hiểu ra rằng, sống là phải nhìn về phía trước, cứ mãi chìm đắm trong quá khứ sẽ khiến bản thân lạc lối, cuối cùng lại không tốt cho tất cả mọi người. Tiểu Ngọc, đây là Hạc Hàn, đạo lữ của ta. Sau này ta sẽ sống thật tốt cùng với hắn. Từ nay về sau, ta sẽ không đến đây nữa."

 

Người đã mất, thứ còn sót lại chỉ là ký ức của người sống. Tiểu Ngọc và Tiểu Vũ Mao bọn họ đã sớm luân hồi chuyển kiếp, cuối cùng Ôn Báo cũng quyết định buông bỏ quá khứ, bước tiếp con đường phía trước.

 

Ôn Báo đứng lên, nắm lấy tay Hạc Hàn. Hạc Hàn có vẻ hơi kỳ lạ, biểu cảm đờ đẫn. Ôn Báo nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?" Hạc Hàn nói: "Ta không biết vì sao, nhưng ta vừa có cảm giác như mình đã đánh bại ai đó, rất vui."

 

Ôn Báo mỉm cười, đưa tay vuốt lại tóc cho Hạc Hàn: "Đừng nói bậy, đi thôi, chúng ta đến chỗ Linh Ngọc đưa cá." Hạc Hàn cười: "Mua chút cam mang về đi, ta cảm thấy cam ở đây rất ngọt."

 

Ôn Báo nắm tay Hạc Hàn bước về phía vườn cây: "Có mắt nhìn đấy, cam ở đây quả thật rất ngọt. Đi, chúng ta mua cam thôi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.