“Nói như vậy cậu đã sớm phát hiện anh ta ngoại tình?” Tô Vân trừng lớn đôi mắt, cắn răng, “Cậu liền tùy ý bọn họ ở trên đầu ị phân sao?”
Nhìn bạn tốt như người có bệnh, Cậu có phải là bạn tớ không? Gương mặt không thể tin tưởng.
Khương Miểu chậm rì rì phun ra một câu, “Lâm Văn Văn mang thai.” “Phốc.” Tô Vân phun hết cà phê trong miệng ra.
Khương Miểu ghét bỏ né qua một bên, “Cho nên, lão nương muốn cho thanh danh của bọn họ xấu đi!”
“Không thành vấn đề, bất quá chị em, cậu thành thật nói cho tớ, cậu đối với tên cặn bã kia có tình cảm hay không?” Tô Vân gắt gao nhìn chằm chằm Khương Miểu, không buông tha trên mặt cô bất luận biểu tình gì.
“Không có, vốn dĩ chính là không vì cha mẹ thúc giục nên tớ mới kết hôn.” Khương Miểu quyết đoán.
“Tốt rồi.” Tô Vân yên lòng.
Hai người hàn huyên, thương lượng như thế nào làm cho bọn họ khó chịu một phen, Tô Vân là phóng viên, tự nhiên có nhiều cách, hai người không sốt ruột về nhà, cùng đi ăn cơm chiều.
Về đến nhà, Khương Miểu tắm rửa xong uống chút rượu, nửa nằm ở trên giường, ôm máy tính trong lòng ngực, xem phim truyền hình.
“Răng rắc ——”
Cửa phòng mở, cô có chút ngoài ý muốn rũ mi xuống.
Tống Tranh Nghiệp đi vào trong phòng, mỏi mệt nói: “Miểu Miểu chúng ta ly hôn đi, anh sẽ bồi thường cho em, nếu không ly hôn, đứa bé khi sinh ra, em muốn Văn Văn phải làm sao bây giờ?”
“Ha, không phải vấn đề lúc nào cũng được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coi-trong-bac-si-on-anh-nguyet/393358/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.